Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế - Chương 498

Cập nhật lúc: 2025-09-17 22:52:02
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Em tin rằng những thứ chỉ là một phần, còn nhiều những món đồ quý giá. Một khi

những thứ đó hư hỏng, đó là một tổn thất thể xóa nhòa đối với đất nước.”

“Vào thời xưa, Tần Thủy Hoàng đốt sách chôn Nho, ngày nay thì bốn vị trí…” Cuối cùng

thì Cố Hướng Đông cũng ngăn những lời mà thốt . Có một vài chuyện dù

trong lòng nghĩ như thế nào nữa cũng nhất thiết . Chỉ cần

quan tâm , đó mới là điều quan trọng.

“Chúng thể đổi thế cục lớn, nhưng chúng thể cố gắng vươn tay giúp

đỡ những cần giúp trong khả năng của .”

“Ừ.” Cố Hướng Đông ừ một tiếng, nắm lấy tay Sở Y Nhất, bất giác siết chặt .

Con đường còn dài, trách nhiệm còn nặng nề, những gì thể là bảo vệ nhiều

hơn dựa cơ sở bản mạnh mẽ của .

“Trời ạ, hai cướp bóc ở đấy, lấy về nhiều món thế ?” Quản gia nhỏ

đủ loại đồ đạc chất đầy ở trong gian mặt của , thể nào tin

nổi. Hai cái gì , đêm hôm lấy nhiều đồ như thế, trông giống

như đồ cổ của những thời đại !

“Nói cái gì , chúng giống kiểu như ? Gì mà cướp bóc? Chúng

mà cướp chứ. Chẳng gần đây tình hình khá căng thẳng , nếu để những món đồ

ở bên ngoài thì an , nên mới giúp bạn cầm về và bảo quản.”

“Trước đó vẫn còn nhiều món đồ ở trong , còn sắp xếp xong nữa. Cô đừng

hy vọng gì , sẽ giúp cô !” Quản gia nhỏ từ chối.

Vân Mộng Hạ Vũ

cần . Đỡi qua một thời gian nữa, sẽ dạy Tiểu Bảo cách sắp xếp, đúng

lúc còn thể cho Tiểu Bảo tiếp xúc với những món khác lạ như .” Sở Y Nhất vui vẻ

nghĩ, chừng Tiểu Bảo thể trở thành một chuyên gia trong lĩnh vực trong

tương lai.

Cố Hướng Đông cô vợ nhỏ của , cảm thấy thể hiểu nổi. Tiểu Bảo vẫn

còn nhỏ thế mà, thể xử lý chứ, phá hư hết đồ là may lắm . Chậc,

lựa chọn một thời điểm thích hợp để với vợ một chút.

Quản gia nhỏ quan tâm nhiều như , chỉ cần dồn thêm việc cho ,

mặc kệ ai . Bây giờ nông trại lớn, mỗi việc quản lý cái nông trại cũng đủ mệt .

Một ngày thu hoạch đủ các đồ vật, bận chết.

Ai bảo chủ nhân của cái gì cũng quản, cái gì cũng hỏi cơ chứ. Cô còn

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-498.html.]

đang trong thời kỳ cho con bú, thể việc quá sức . Ôi trời ơi, bao

giờ thấy chủ nhân nào khỏe như vâm giống chủ nhân của , là do cô

biếng mà thôi.

Một cái “bốp” lên trán của quản gia nhỏ.

“Biểu cảm mặt , đừng tưởng rằng đang lèm bèm với

. thấy bây giờ càng ngày càng xem trọng gì cả, cánh cứng cáp

đấy ? Không thì như , sẽ đưa Tiểu Bảo và Khai Tâm cho , chăm

sóc bọn trẻ .”

Thực sự thì biểu cảm chán ghét của quản gia nhỏ thể hiện quá rõ ràng, Sở Y Nhất

thể giả bộ như thấy.

“Đừng, vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà, thể chăm sóc cho bọn chúng

chứ. Không , , tuyệt đối thể !” Vẻ mặt cự tuyệt của quản gia

nhỏ thể rõ hơn nữa, lắc đầu giống như cái trống lắc.

“Y Nhất, thời gian cũng còn sớm nữa, chúng đưa Tiểu Bảo và Khai Tâm trở

về nhà ngủ , chuyện gì thì tiếp, chứ?”

Quản gia nhỏ liếc Cố Hướng Đông với ánh mắt tràn đầy cảm kích, ân nhân đây .

Sở Y Nhất quản gia nhỏ với ánh mắt uy hiếp, cô ẵm bọn trẻ trở về nhà với

vẻ mặt tình nguyện.

Quản gia nhỏ thở phào nhẹ nhõm, gì thế , tâm trạng của chủ nhân đổi quá nhanh.

Trước đây mỗi cần phẫu thuật giúp, cô hề thái độ như . Chậc

chậc, bây giờ dùng nữa nên mới hung hăn đến thế!

“Quản gia nhỏ, cảnh cáo đấy, còn lầm bầm nữa sẽ cho sáng mắt

.”

Quản gia nhỏ thật sự ngốc. Lẽ nào quên mất chuyện với hệ thống trang trại là

một. Hơn nữa, hệ thống trang trại cũng là một phần của Sở Y Nhất, nên chỉ cần cô

thể tất cả thứ trong hệ thống trang trại , bao gồm cả chính bản

của quan gia nhỏ.

Khụ khụ, thể quên mất cái gốc nhỉ.

“Cái gì , cô thật là gian xảo, ngờ bật công tắc. Cô như thật đạo

đức gì cả, tôn trọng quyền riêng tư của , hừ!”

Sở Y Nhất hẳn bật công tắc, nên thể quản gia nhỏ đang nghĩ gì trong lòng/

 

Loading...