“ đạo đức? Cậu cứ chờ mà xem, lát nữa sẽ khiến thấy những việc
càng đạo đức của !” To gan thật đấy, quản gia nhỏ!
Quản gia nhỏ bĩu môi, bày vẻ mặt chống đối. Cũng may Sở Y Nhất tắt công tắc, nhưng
dám nghĩ lung tung, ai khi nào thì chủ nhân bật nó lên. Bản
tìm cách, thể để động như !
“Em đừng đe dọa nữa, , còn thể như với trẻ con chứ.” Sở
Y Nhất liên tục mắng, Cố Hướng Đông đương nhiên hiện giờ cô đang cái gì.
Cô là kiểu khẩu xà tâm Phật, sắc mặt của cô hề dáng vẻ tức giận chút nào,
nhưng vẫn thích hù dọa quản gia nhỏ.
“Cần cho . Dạo cái tên quản gia nhỏ đó chắc chắn đang rảnh
rỗi, hừ!” Sở Y Nhất nghĩ một hồi, “Cứ để cho quản gia nhỏ ảo tưởng thời gian rảnh
, lát em sẽ sắp xếp việc cho quản gia nhỏ .”
Nói xong, cô còn một cách đắc ý.
Quản gia nhỏ tiếng , cảm thấy lạnh sống lưng.
“Quản gia nhỏ, giúp trông chừng Khai Tâm nhé. ngoài một chuyến, nếu để con bé ở nhà thì yên tâm lắm, dẫn con bé theo bất tiện, nên sẽ giao con bé cho !”
Quản gia nhỏ giọng lầm bầm: “ thể từ chối ?”
“Không thể!” Sở Y Nhất trả lời một cách dứt khoát, đó mỉm tít mắt bế Khai Tâm đặt lòng của quản gia nhỏ.
“Khai Tâm , con chơi vui với nhé, lát nữa sẽ về!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Chơi vui vẻ? Là chơi đùa thì ! Quản gia ôm đứa nhỏ khổ. Trước đó chủ nhân bảo sẽ tìm việc cho , bây giờ kết quả đúng là việc cần thật.
Sở Y Nhất giao Khai Tâm cho quản gia nhỏ, đó đưa Tiểu Bảo đến chỗ của Hà Thúy Lan ngoài tìm Đường Cường. Cũng lâu cô gặp Đường Cường, cô thủ đô với Cố Hướng Đông, nhất định qua chỗ Đường Cường và với một tiếng.
Trên đường đến nhà của Đường Cường, cô ngôi nhà nơi ở hơn hai năm . Hồi cô cảm giác gì cả, giờ khi ở ranh giới lời tạm biệt, tất cả thứ một nữa, trong lòng cô chất chứa vô vàn tình cảm đặc biệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-499.html.]
“Chị dâu.” Sở Y Nhất thấy vợ của Đường Cường đang mở cửa cho , cô mỉm chào hỏi.
“Em gái!” Vợ của Đường Cường cũng vui khi thấy Sở Y Nhất, vì cũng một khoản thời gian Sở Y Nhất tới đây thăm .
“Chị dâu, dạo chị vẫn khỏe chứ?”
“Tốt, . Em mau trong .” Vợ của Đường Cường kéo Sở Y Nhất trong nhà.
Một quả bóng nhỏ lăn đến bên cạnh chân của Sở Y Nhất, một đứa bé trai đang đuổi theo quả bóng.
“Mẹ, nhà khách đến ạ?” Đứa trẻ mới lớn nghiêng đầu Sở Y Nhất.
Đứa trẻ trông cũng hơn hai tuổi. Thời gian trôi nhanh quá, đầu tiên khi gặp ở chuyến tàu hỏa, bé vẫn chỉ là đứa bé nhỏ nhắn trong lòng của .
Không ngờ bây giờ lớn đến thế , chạy chuyện.
“Tiểu Sơn, đây là cô Sở Y Nhất, con mau gọi cô nào.”
Cậu bé nghiêm túc Sở Y Nhất, đó : “Chào cô ạ.”
“Tiểu Sơn ngoan thật.” Sở Y Nhất vui khi thấy Tiểu Sơn ngoan ngoãn, cô cúi xuống sờ cái đầu nhỏ nhắn của bé, đó cầm một túi đồ ăn vặt đưa cho bé.
Tiểu Sơn thấy nhiều món đồ đựng trong cái túi hoa màu xanh lục, hai mắt sáng lên. bé đưa tay nhận ngay mà về phía .
“Tiểu Sơn, cảm ơn cô con. Em gái , qua đây nên tốn tiền gì.
Chúng đều là một nhà, gia đình chị cần những món .” Lần nào cô gái
Sở Y Nhất đến đều bao giờ tay . Nếu mang đồ ăn đồ uống thì cũng mang theo một ít thứ khác, vợ của Đường Cường cũng thấy ngại.
“Không , chị dâu. Chỉ là mấy món ăn vặt cho trẻ con thôi, Tiểu Sơn thích là .”
Tiểu Sơn đưa hai tay nhận lấy. Cái túi to, bé nhất thời xách nổi, đành để chân , “Cảm ơn cô, cháu thích ạ.”
Nhìn Tiểu Sơn thông minh hiểu chuyện, Sở Y Nhất Đường Cường và chị dâu hẳn tốn nhiều công sức mới thể nuôi dưỡng Tiểu Sơn nên như thế!
“Em gái , em đến đây là để tìm ?” Cô kéo Sở Y Nhất xuống, đó rót cho Sở Y Nhất một ly nước và hỏi.
“Vâng, chị dâu. Anh ở nhà ?”
“ thế. Anh ngoài tìm một công việc, giờ chắc đang . Có chuyện gấp ? Vậy em ở đây đợi một lát, chị sẽ gọi về.”