“Không quá bận , em cũng thể chỉ vì chuyện cỏn con mà phiền đến , chứ? Chuyện nhỏ thôi mà, yên tâm , em thể giải quyết !” Sở Y Nhất bày vẻ mặt của em xã hội, việc thì cứ yên tâm. Cố Hướng Đông nên nên , cô vợ nhỏ của tự tin ngút trời như thế, chắc cũng là vấn đề gì lớn.
“Thư nhận lệnh của Quách Hòa Bình gửi xuống, công việc trong tay cũng gần xong. Hai ngày nữa chúng thể rời . Em cực khổ , thu dọn đồ trong nhà thôi.”
Chuyện bên cũng xử lý gần xong hết, thể rời khỏi đây và đến thủ đô bất cứ lúc nào.
Sở Y Nhất luôn mở miệng sắp , sắp , nhưng thực tế cảm thấy vẫn còn xa. Bây giờ đột nhiên Cố Hướng Đông chính xác ngày tháng, trong lòng Sở Y Nhất chút trống rỗng, cô dừng đũa, ngẩng đầu căn nhà nhỏ, tự tay thu xếp từng li từng tí, giờ lẽ bao giờ …
“Thời gian quá nhanh. Em nhớ hồi đầu dẫn Tiểu Bảo qua đây, tựa như chỉ mới đây thôi, giờ sắp rời .”
“Tiểu Bảo, chúng sắp dọn nhà . Hai ngày nay con cũng nên tạm biệt với những bạn của con, còn Đại Tráng và Tiểu Tráng nữa, và cả những bạn khác nữa.” Sở Y Nhất xoa đầu Tiểu Bảo và dặn dò thật cẩn thận.
“Mẹ, tại chuyển ạ? Chúng ở đây sống ?” Tiểu Bảo bối rối. Ở đây nhiều bạn nhỏ mà thích và cũng nhiều nơi mà thích chơi. Cậu vẫn đang đợi một lúc nữa để đến trường với Đại Tráng và Tiểu Tráng. Cậu thích ở đây, rời .
“Bởi vì công việc của bố đổi, bố cần nơi khác việc. Chúng cùng với bố, bằng bố một thì thật đáng thương. Tiểu Bảo thích ở cùng với bố ?”
“Vâng, con thích ạ.” Gần như cần nghĩ ngợi gì, gật đầu một cách dứt khoát.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Vậy con đồng ý với bố đến một nơi mới ?”
“Thế Đại Tráng và Tiểu Tráng thì ạ? Bọn họ thể cùng chúng ?” Lúc Tiểu Bảo chút đắn đo, cùng bố nhưng rời xa các bạn nhỏ của .
“Nếu Đại Tráng và Tiểu Tráng cùng với chúng , thì bố của các đây? Hơn nữa, các cũng sẽ ở cùng với bố của , giống như con ở cùng bố . Tuy nhiên, đợi thời gian , con thể trở về và thăm các .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-508.html.]
Tiểu Bảo cúi đầu suy nghĩ một chút, đó ngẩng đầu lên và một cách nghiêm túc với Sở Y Nhất: “Mẹ, đúng. Trẻ con đều sống chung với bố của bọn họ, cũng giống như Tiểu Bảo. Nên chúng nên dẫn theo các cùng, các bác sẽ đau lòng, các cũng sẽ buồn!”
“Tiểu Bảo thật hiểu chuyện. Mẹ giúp con chuẩn một ít quà. Ngày mai con tặng quà kỷ niệm cho các ?”
“Vâng, cảm ơn .”
Ngày hôm , Sở Y Nhất và Cố Hướng Đông đưa bọn trẻ đến nhà Quách Hòa Bình.
“Hai đến , đúng lúc đang định lên gọi hai đấy. Hôm nay ở nhà chúng ăn cơm , coi như chúng lời tạm biệt với hai .” Quách Hòa Bình thấy gia đình bốn của Cố Hướng Đông đến, vội vàng chạy đến.
“Anh Quách , khách sáo quá , còn tiễn biệt chúng . Vậy thì chúng cũng nên mời một bữa cơm, chúc thăng cấp?” Sở Y Nhất , đây cũng là một chuyện vui lớn, thật sự nên ăn mừng.
Trong khi lớn trò chuyện, Tiểu Bảo lấy đồ chơi mà Sở Y Nhất chuẩn cho các , qua một góc chơi!
“Anh Đại Tráng, cái cho , cái cho Tiểu Tráng.” Tiểu Bảo phân phát đồ chơi cho hai em, “Em dọn . Mặc dù chơi với các , nhưng em thể rời xa bố và em gái, nên em sẽ cùng bọn họ đến nơi ở mới. Mẹ em khi nào thời gian sẽ đưa em về tìm các .”
Đại Tráng và Tiểu Tráng vui mừng khi nhận đồ chơi, nhưng khi Tiểu Bảo , cả hai đều ngừng chơi. Bọn họ lớn hơn Tiểu Bảo vài tuổi nên bọn họ đương nhiên ý của Tiểu Bảo, e là gặp cũng khó.
“Tiểu Bảo, chờ một chút!” Đại Tráng một tiếng, đó chạy về phòng lấy một cây s.ú.n.g cao su nhỏ mài nhẵn bóng.
“Này, lúc nào em cũng thích khẩu s.ú.n.g cao su , tặng cho em đó. Khi em đến một nơi mới, nếu bắt nạt em, em thể dùng thứ để “bằng” nó.”
Đại Tráng thích nhất là cây s.ú.n.g cao su . Bởi vì thích nên ngày nào bé cũng lấy chơi và khám phá, do đó cả cây s.ú.n.g cao su trông mượt mà và nhẵn bóng. Mặc dù chút nỡ, nhưng vẫn tặng nó cho Tiểu Bảo.