“Chẳng bọn họ còn Khai Tâm và Tiểu Bảo . Khai Tâm còn nhỏ, trong nhà hai đứa trẻ, e rằng bọn họ thể tự quyết định khi nào thể , dù thế nào cũng suy nghĩ đến bọn trẻ.” Thời gian biểu của trẻ đều đặn, cũng thể bắt bọn trẻ từ trong nôi khi bọn chúng vẫn còn tỉnh dậy. Nếu thế, đường bọn trẻ chắc chắn sẽ thấy thoải mái, và dễ phát cáu.
“Này, hiểu rõ thế. Nếu em theo từ hồi nhỏ, em thật sự nghi ngờ từng nuôi trẻ con đấy.” Lâm Dao Dao xuống, chống tay lên cằm, một cách xa.
“Anh từng nuôi !” Vẻ mặt của Lưu Dịch đổi, cũng Lâm Dao Dao, trực tiếp câu .
“Hả? Thật sự từng nuôi ? Con của ai? Bây giờ đang ở ?” Sau khi xong lời của Lưu Dịch, Lâm Dao Dao bỏ bàn tay đang chống cằm của cô xuống. Cô đập bàn một cách hung dữ, gạt bỏ nụ khuôn mặt, hỏi với giọng điệu hung dữ.
“Em ? Đứa nhỏ do nuôi nấng bây giờ đang ở mặt , đang phát cáu với !” Lưu Dịch chậm rãi để đũa xuống, lau miệng, ngẩng đầu Lâm Dao Dao, trong mắt mang theo ý .
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Dao Dao theo từ lúc cô 10 tuổi. Trong một năm ít nhất một phần ba thời gian cô bám dính lấy . Mỗi cô tới tìm , đều chăm sóc cuộc sống và cả nơi ăn ngủ của cô. Vì , theo một nghĩa nào đó, chính là nuôi cô khôn lớn.
Lâm Dao Dao sững sờ khi Lưu Dịch , khuôn mặt của cô đột nhiên đỏ lên.
“Cái gì, em đứa trẻ mà nuôi, !” Cô con của , ai mà thèm chứ! Lâm Dao Dao bĩu môi, bất mãn lẩm bẩm trong lòng.
“Ừ, , sắp là vợ của . Sau chúng cùng nuôi con!”
Trời đất ơi, hôm nay Lưu Dịch thế . Lâm Dao Dao cảm thấy tim đập nhanh, tựa như chỉ cần cô mở miệng là nó thể nhảy ngoài, cô còn tiếng tim đập “thình thịch” một cách mạnh mẽ. Cô thực sự thể chịu nổi. Ngày thường Lưu Dịch kiệm lời, hầu hết thời gian đều cô lải nhải, và chỉ mà thôi. Tại hôm nay khác thường như , dây thần kinh nào chạm mạch lúc sáng sớm ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-512.html.]
“Lưu Dịch, theo như cách em hiểu thì đang cầu hôn em đấy ?” Đôi mắt to của Lâm Dao Dao chợt lóe lên, niềm vui trong lòng gần như tràn ngập.
Lưu Dịch mỉm , những cô gái khác lẽ sẽ ngại ngùng khi đối mặt với chuyện như , chỉ Lâm Dao Dao là ngoại lệ. Xem thử biểu cảm hứng khởi của cô , hề một chút ngại ngùng nào cả.
“ , Lâm Dao Dao, em đồng ý lấy ?” Lưu Dịch mắt Lâm Dao Dao và hỏi một cách nghiêm túc.
“Vậy thì… chắc chắn… đồng ý!”
“Cái gì?” Lưu Dịch cảm thấy nhất định lầm. Lâm Dao Dao cứ ngừng hai ba như , còn gằn to giọng, tưởng cô chỉ mong thể đồng ý ngay lập tức. Hình như nãy thấy ba chữ “ đồng ý”?
“Lưu Dịch, thể nghiêm túc một chút . Chuyện cầu hôn , thể để hai tay trống giống như ? Một chút thành ý cũng , em gả cho như thế ! Em cảm thấy bây giờ buộc kiểm tra . Anh đừng tưởng em vẫn giống như lúc , mặc cho tùy ý cũng !” Lâm Dao Dao nghĩ đến cảnh tượng như nhiều , trái tim cô sớm nở rộ niềm vui. Tuy nhiên, cô cảm thấy rằng cô thể để Lưu Dịch xem nhẹ như , dễ dàng đồng ý với . Huống hồ chi, chuyện khác xa so với những gì cô tưởng tượng, một đóa hoa, nhẫn, cẩu thả đến luôn ?
“Ồ? Không đồng ý ? Lần quả thật chính thức cho lắm, nhưng mà cảm thấy chúng là Trung Quốc thì cứ theo phong tục Trung Quốc của chúng thôi. Tự cổ thành , một cách trang trọng thì là “cha đặt con đấy”. Đợi hai ngày nữa sẽ trực tiếp Thượng Hải, đến cửa em đưa lời cầu hôn ! Anh nghĩ bà, chú và dì, còn cả của em, chắc sẽ phản đối .”
Lưu Dịch tựa như một con cáo già, vẻ mặt nắm chắc phần thắng trong tay. Lâm Dao Dao tức đến nỗi nghiến răng. Gì đây? Cô còn đang mong đợi một buổi hôn lễ theo phương Tây nữa chứ!
Cô gái nhỏ, bây giờ còn là chuyện em . Kiếp em đừng hòng rời xa , dù như thế nào nữa cũng sẽ bảo vệ em cả đời, khiến em luôn luôn vui vẻ, vô tư vô lo.
Lâm Dao Dao bàn tay đang Lưu Dịch nắm lấy, cô bất giác xem thường chính . Tại lập trường của kiên định đến thế, Lưu Dịch mấy câu ngọt ngào là cô cởi bỏ phòng . Hầy, thật đúng là cốt cách.