Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế - Chương 528

Cập nhật lúc: 2025-09-17 22:52:33
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chị dâu, hồi nhỏ em thấy bố vẽ tranh, thấy nhiều bức. Sau khi bố và bỏ , em cũng thời gian rảnh nên vẽ theo cảm nhận riêng, cũng từng học qua ai.” Chu Điềm Điềm ngại ngùng , cô hổ khi nhận lời khen ngợi của Sở Y Nhất.

“Tiểu Bảo, , chị Điềm Điềm vẽ giỏi ?”

Tiểu Bảo cũng thu hút, một cái là thể rời mắt.

Chị Điềm Điềm vẽ chú cún dễ thương y như thật.

“Quao, chị ơi, chị vẽ quá, chị ơi, chị dạy em với. Em cũng vẽ một con ch.ó con đáng yêu như .” Tiểu Bảo nắm tay Chu Điềm Điềm và một cách hào hứng.

Sở Y Nhất cảm thấy lời đề nghị của Tiểu Bảo , trình độ vẽ tranh hiện tại của Chu Điềm Điềm quá đủ để dạy Tiểu Bảo.

“Được , em vẽ cái gì? Chị sẽ dạy cho em.”

“Chị ơi, em vẽ con ch.ó con , con ch.ó con thật dễ thương.”

“Chị chỉ thể vẽ chó con, chị còn thể vẽ nhiều thứ.” Chu Điềm Điềm tung chiêu, trêu ghẹo Tiểu Bảo.

“Chị ơi, em vẽ chim và hoa...”

...

Nhìn thấy cuộc thảo luận sôi nổi của hai , Sở Y Nhất lặng lẽ bế con gái nhỏ giường ngủ, thu dọn xung quanh mới yên tâm ngoài.

“Cộc, cộc.”

Vừa mới bao lâu thì cửa của tứ hợp viện truyền tới tiếng gõ cửa.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Chu Điềm Điềm ngẩng đầu lên định dậy mở cửa.

“Điềm Điềm, em chỉ Tiểu Bảo vẽ tranh , để chị xem là ai.”

Bọn họ chỉ mới đến thủ đô, bọn họ bạn bè, Lưu Dịch và Lâm Dao Dao chắc cũng sẽ đến giờ , khả năng là ai đây?

Sở Y Nhất bước tới cửa, thông qua khe cửa, cô thấy mặt hóa là bác gái mà cô gặp . Cô cau mày, mở cửa với thái độ tình nguyện cho lắm.

“Cô gái.”

“Có chuyện gì ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-528.html.]

Sở Y Nhất chỉ mở he hé cánh cửa . Vậy mà bác gái còn cố chấp vươn đầu bên trong xem, chỉ mong thể đẩy Sở Y Nhất sang một bên trực tiếp .

“À là như thế , chẳng sắp đến giờ cơm , nhà đang cơm nhưng đột nhiên phát hiện trong nhà còn dầu nữa, nên mới qua đây cầu cứu, mượn cô một ít dầu.”

Vân Mộng Hạ Vũ

lầm , mượn dầu?

Cái thì mượn kiểu gì? Lại còn một bữa cơm, thì cho một muỗng dầu , là hai muỗng dầu? Sau đó liệu trả cho ? Nếu trả thì cô đòi bằng cách nào đây?

Thấy Sở Y Nhất , bác gái bắt đầu .

“Thanh niên bây giờ tư chất cao quá. Trước đây nhà thiếu muối, qua chỗ của Tiểu Ngọc mượn, cô gái đó rằng liền múc cho . Mấy thật là bụng!” Nói xong, bác gái Sở Y Nhất .

Sở Y Nhất trong lòng hừ lạnh một tiếng. Cô suy nghĩ và lấy một bình dầu từ hệ thống trang trại. Đừng hỏi tại bình, bởi vì dầu quý giá, thậm chí nhà nào đủ thực lực để một thùng dầu lớn .

“Thật ngại quá bác gái, dầu của nhà cháu ăn hết , bọn cháu còn đang rầu rĩ vì trưa nay thể nấu cơm . Bên nhà cháu cũng chỉ quen mỗi bác gái thôi, còn đang định qua nhà bác gái mượn một ít, bình cũng đang xách trong tay…”

Sở Y Nhất chuyện cầm bình dầu đưa , cả bác gái cũng chen khỏi cánh cửa và lập tức đóng cửa .

Bác gái thấy Sở Y Nhất , cả mặt đều xanh lét. Vốn dĩ bà còn đang định lợi dụng Sở Y Nhất, ngờ suýt nữa lợi dụng. Da mặt của cô gái thật là dày!

Sở Y Nhất đánh giá thấp độ mặt dày của bác gái.

Tối đến, nhóm của Cố Hướng Đông lượt trở về nhà, bác gái đến gõ cửa nhà của Sở Y Nhất.

“Sao bác gái, bác chuyện gì đây?” Sở Y Nhất nhướng mày bác gái đang mỉm mặt.

“Cô gái , trưa cô bảo nhà cô hết dầu …”

“Sao ? Bác gái bụng thế , chủ động qua đây cho cháu mượn dầu , nhưng mà cháu thấy bác cũng !”

Bác gái còn hết thì Sở Y Nhất mở miệng chặn họng. Sở Y Nhất thầm nghĩ trong lòng, nhất là nên hiểu chuyện một chút , đừng ép lôi chuyện xử lý một cách tuyệt tình!

“Cô xem cô kìa. Là nghĩ tối nay nhà cô sẽ cơm, mà như thế chắc chắn sẽ dùng tới dầu ăn, đoán chiều nay cô mua dầu nên mới qua đây mượn một ít!”

Ôi vãi thật!

Cái gì đây?! Trông cô là vui vẻ giúp đỡ khác gì? Hay là mặt cô trông khá ngu ngốc?

Bằng , bác gái cứ hết tới khác khiêu khích giới hạn chịu đựng của cô .

 

Loading...