“Giờ mới mấy giờ? Không mới qua giờ cơm , cô đói ?”
“Không , Lưu Dịch và chú vẫn còn đang trong bệnh viện, chắc chắn ăn uống ngon. Ai bảo cô nấu cơm ngon quá gì, cô một ít để đem cho bọn họ ăn.”
Sở Y Nhất Lâm Dao Dao với vẻ kinh tởm.
“Ôi trời, cô đừng như , cơm , hi hi.” Nói xong, cô đỡ lấy đứa bé đang trong lòng của Sở Y Nhất.
“Khai Tâm , qua đây chơi với dì nhé, để con việc , chúng phiền con nữa nhé.”
“Vốn dĩ cũng thể cần việc !” Sở Y Nhất đùa.
“…”
Chu Điềm Điềm đang dạy Tiểu Bảo cách vẽ, khi cuộc trò chuyện giữa hai phụ nữ bên , cô thể nhịn .
“Chị Điềm Điềm, chị cái gì ? Có em vẽ sai ?” Tiểu Bảo cho rằng sai, cúi đầu tờ giấy vẽ mặt, chút khó hiểu.
“Không, . Tiểu Bảo, em vẽ sai, nhưng sẽ hơn nếu em thêm một vài nét ở đây, em xem …” Chu Điềm Điềm vẽ vài nét giấy vẽ của Tiểu Bảo, ánh mắt Tiểu Bảo sáng lên.
“Thật , chị Điềm Điềm quá tuyệt vời. Khi nào thì em mới thể tuyệt vời giống như chị đây.” Tiểu Bảo thấy vui thấy đau khổ.
“Vì chị lớn tuổi em, nên tạm thời chị sẽ vẽ hơn em một chút. Tuy nhiên, khi chị ở độ tuổi như em, chị cũng vẽ lắm . Vậy nên Tiểu Bảo chỉ cần tiếp tục vẽ thêm nữa, em sẽ nhanh chóng vượt qua chị thôi.”
“Thật ? Em sẽ nhanh chóng vượt mặt cả chị ? Thế em thể dạy em gái em vẽ ư?”
Chu Điềm Điềm đầu Khai Tâm đang ở trong vòng tay của Lâm Dao Dao. Khai Tâm , em xem , của em sắp xếp cho cuộc sống của em , hy vọng em một tuổi thơ vui vẻ và hạnh phúc.
“Tiểu Bảo, em gái vẫn còn nhỏ, cầm bút, học vẽ chứ!” Lâm Dao Dao bế Khai Tâm đến chỗ của Tiểu Bảo, “Có , Khai Tâm.”
Có đang ghẹo, Khai Tâm bập bẹ huơ chân múa tay. Khi lên, chỉ thấy một hàng răng nướu hồng hào, một chiếc răng nào cả.
“Vậy thì đợi khi nào Khai Tâm cầm bút thì em sẽ dạy cho em .” Chị Dao Dao luôn thích châm chọc , hừ, quan tâm chị nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-549.html.]
Vì nơi việc của Cố Hướng Đông gần nhà, nên khi ăn xong bữa trưa, và Tiểu Vương trở về.
“Anh về , đúng lúc chúng thể đến bệnh viện cùng với Dao Dao để thăm ông !” Nhìn thấy Cố Hướng Đông trở về, Sở Y Nhất với , đó và giải thích vài câu với Chu Điềm Điềm, “Điềm Điềm em giúp chị trông chừng Tiểu Bảo nhé, bọn chị bệnh viện một chút, lát nữa sẽ về.”
“Chị dâu, chị cứ .” Cuối cùng, Tiểu Vương bỏ , ba bọn họ xuất phát đến bệnh viện.
…
“Thưa ông, là đúng, đến đây là đễ xin ông!” Ba họ còn phòng bệnh, đang bên ngoài thì thấy một đàn ông đang đưa lưng mặt bọn họ, khom lưng cúi đầu xin với ông lão.
Bọn họ , đó lặng lẽ bước bên trọng.
Trên bàn đầu giường bên cạnh ông lão hoa quả trong túi lưới, mặt của đàn ông thì đánh bấm tím. Nghĩ ngợi một hồi, trong lòng ai cũng xảy chuyện gì.
Ông lão nhắm mắt thèm đàn ông.
“ xin ? Ông lão thương nặng. Bạn thể bù đắp thiệt hại mà bạn gây cho ông bằng cách lời xin ? Có vì gãy chân của bạn, và sẽ chỉ 'xin ' với bạn ? “
“Xin ? Ông thương nặng như , một câu xin của là thể bù đắp những vết thương mà ông chịu ? Vậy đánh gãy chân của một câu “xin ” với là xong chuyện?” Ông lão nhưng nghĩa là Lưu Dịch thể nuốt cơn giận, mở miệng mắng chửi đàn ông !
Vân Mộng Hạ Vũ
Người đàn ông lau trán, cũng thật sự đổ mồ hôi ?
Sở Y Nhất vươn đầu một chút, kết quả Cố Hướng Đông kéo về.
“Nghiêm túc nào.” Cố Hướng Đông với giọng mà chỉ hai thể thấy.
Sở Y Nhất cảm giác sai và đúng lúc phụ thấy, cô đột ngột cảm thấy ngại ngùng, ho nhẹ một tiếng để giải tỏa sự lúng túng.
“Không cũng đánh đội trưởng của chúng , theo như , chúng cũng đánh một trận nhỉ?” Người đàn ông còn gì thì khác cùng với bước tới và với giọng điệu hung hăng.
Hả? Trẻ trung và năng động? mặt thì giống như thế, trông như là chỉ trổ tướng mà thôi, chứ trổ não!