Nghĩ đến đây, bất giác ôm đang trong lòng chặt hơn nữa.
Sở Y Nhất dần dần chìm giấc ngủ. Trong ý thức, dường như cô thấy giọng của Khai Tâm, trong lòng đột nhiên căng thẳng nên bật dậy thật mạnh.
Cố Hướng Đông đang tã cho con gái thì thấy vợ đột nhiên thẳng dậy, cũng giật .
Chỉ Khai Tâm tưởng rằng đang đùa giỡn với nên “ha ha”.
“Sao ? Em mơ ?” Nhìn cô vợ nhỏ vẫn còn bối rối, Cố Hướng Đông hỏi mặc quần áo cho con gái nhỏ.
“Không. Có muộn giờ ? Giờ em dậy nấu cơm cho đây.” Sở Y Nhất xong liền vén chăn bông lên, chuẩn xuống giường.
“Được , em đừng gì nữa. Hôm nay là ngày nghỉ, cần .” Lúc vợ mới định thần . Cố Hướng Đông cũng hiểu , vợ thật sự mệt.
“À, là ngày nghỉ hả? Vậy sớm, hại em ngủ cứ bồn chồn yên…” Lầm bầm vài câu, cô thấy con gái vươn đôi tay nhỏ bé đòi ôm, cô bật .
“Con bé , cái gì đó, vui đến thế .” Cô bế con gái từ vòng tay của Cố Hướng Đông, giường một hồi, đó mới dậy và bế con gái khỏi cửa.
“Sở Y Nhất, nếu cô còn chịu dậy nữa thì sẽ đói c.h.ế.t đấy.” Ngay khi Lâm Dao Dao thấy Sở Y Nhất , cô lập tức lấy tinh thần. Người phụ nữ mà chịu dậy nữa, chắc chắn bọn họ thể nào ăn sáng , cũng sắp tới giờ còn gì.
Sở Y Nhất chút hổ.
“Ngủ lố , ăn , tắm rửa một lát.”
Sau khi Chu Điềm Điềm thấy , cô trong phòng bếp và bưng bữa sáng .
Tiểu Vương thấy, cũng xách m.ô.n.g lên bên trong.
“Anh đây cái gì?” Chu Điềm Điềm hổ. Là đàn ông cơ mà, trong bếp gì?
“Anh để việc cùng với em. Nhiều thứ thế mà, một em bưng thì đến bao giờ?”
Chu Điềm Điềm Tiểu Vương đang thương , cô bất giác đỏ mặt.
“Điềm Điềm, hôm nay trời nóng, mặt em đỏ thế?” Lâm Dao Dao đặt chiếc ghế đẩu xuống, cô Chu Điềm Điềm và Tiểu Vương lượt , trêu chọc “với ý đồ ”.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiểu Vương toe toét, còn khuôn mặt của Chu Điềm Điềm càng đỏ hơn.
“Mau ăn phần cơm của cô , cô bảo đói ?” Sở Y Nhất .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-553.html.]
Lâm Dao Dao thích đùa, cô xem những cô gái khác thể chịu đựng trò đùa của .
“Thì đang đói đây, đều tại cô hết đấy. Tuy nhiên tha thứ cho cô, ai bảo buổi tối cô vất vả quá gì…”
Sở Y Nhất đang uống nước suýt chút nữa sặc, thấy vẻ mặt Lâm Dao Dao vẫn đổi, Sở Y Nhất khỏi khinh thường chính , vẻ như cô nghĩ quá nhiều .
Khi cô ngẩng đầu lên Cố Hướng Đông, đang mỉm .
“Mau qua đây ăn cơm , lát nữa ngoài dạo một chút, xem cuộc diễu hành của lễ Quốc Khánh.” Nhìn thấy ánh mắt tức giận của vợ , Cố Hướng Đông mở miệng .
“Bố ơi, chúng sẽ ngoài chơi ạ. Diễu dành Quốc Khánh là gì thế ạ?” Tiểu Bảo lấy tinh thần.
“Có nơi nào Tiểu Bảo đến ?”
“Hừm… con cũng …” Sau khi suy nghĩ nghiêm túc, cuối cùng Tiểu Bảo lắc đầu, bé ở mới vui.
“Cuộc diễu hành ngày Quốc Khánh là để kỷ niệm ngày Quốc Khánh. Mọi từ các đơn vị khác xếp thành một đội ngũ, bộ đường phố với những lá cờ đỏ nhỏ, còn nước ngoài nữa.” Lâm Dao Dao .
“Mẹ, nước ngoài là tóc vàng và mắt xanh mà với con ?” Tiểu Bảo chỉ mới kể , chứ thấy bao giờ.
“Không hầu hết đều như thế. Người nước ngoài cũng nhiều kiểu, còn kiểu da đen nữa.”
Tiểu Bảo bản . Mẹ rằng là Trung Quốc, thuộc chủng tộc da vàng, và kiểu thì đa sắc.
“Tiểu Bảo , nếu em tò mò như , lát nữa chị sẽ dẫn em ngoài, ?”
“Không !” Tiểu Bảo trả lời một cách dứt khoát.
“Tiểu Bảo, em như là ngoan .”
“Cô còn thằng bé . Nếu là , cũng bằng lòng ngoài chơi với cô . Tối qua cô bảo sẽ dẫn thằng bé câu cá, đó thằng bé suýt nữa té xuống hồ cá. Trước đó thì bảo sẽ dẫn thằng bé công viên, kết quả cả mấy vòng cũng khỏi con hẻm . Độ tin cậy của cô trong mắt của Tiểu Bảo còn nữa .”
“Tất cả chỉ là ngoài ý thôi mà. Con hẻm giống với lúc còn nhỏ, bằng tìm đường chứ.”
“À.” tin cô chắc? là đáng tin chút nào.
“Này, thái độ của cô là ? Không , hôm nay cũng sẽ ngoài cùng với . rửa sạch nỗi nhục , xem cô còn nữa …”