“Mẹ, chuyện liên quan gì đến Điềm Điềm, đừng đổ hết thứ lên của cô .” Tiểu Vương vô thức kéo Chu Điềm Điềm lưng. Điềm Điềm thấy bóng lưng của Tiểu Vương, trong lòng cô như an ủi vài phần.
hành động của khiến càng thêm tức giận.
“Sao liên quan đến nó. Nếu vì nó, con chịu lấy Tiểu Ngọc, con định để Tiểu Ngọc ở đây?”
Tiểu Vương há miệng, Tiểu Ngọc, nhưng gì.
“Bác ơi, cần nữa ạ. Nếu như Tiểu Vương trong lòng, đành thôi , cháu thì cũng . Ngày mai trở về, cùng lắm thì đàm tiếu vài câu, ạ.”
Tiểu Ngọc, nãy giờ vẫn lên tiếng, lên tiếng. Ý trong ý ngoài đều đang suy nghĩ cho Tiểu Vương, chậc chậc, thật đúng là “thấu tình đạt lý”.
Tuy nhiên, Tiểu Ngọc với điệu bộ yếu ớt, đáng thương thế , cứ cảm giác mùi giả tạo thế nhỉ?
Ngay khi Tiểu Ngọc thốt , biểu hiện của Tiểu Vương quả nhiên đổi.
“Tiểu Ngọc, nhiều năm qua, cũng nhờ cô chăm sóc cho , sẽ bồi thường cho cô.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Anh Tiểu Vương, đang cái gì ? Việc chăm sóc cho đều là do em cam tâm tình nguyện, thể yêu cầu bồi thường từ hai chứ.”
“Con xem , con xem kìa. Tiểu Ngọc chu đáo như , một cô gái như thể thua kém một phụ nữ cha .”
Lời quá đáng. Mặc dù tính tình của Chu Điềm Điềm , nhưng cũng nghĩa cô tức giận. Khi những lời , cô lập tức bước từ lưng của Tiểu Vương.
“Bác , cháu bác đồng ý với cuộc hôn nhân của cháu với Tiểu Vương. Nếu như cháu ý của bác, cháu sẽ khiến bác phụ lòng như . Bác hài lòng với cháu, cháu cháp nhận. Tuy nhiên, xin bác hãy tôn trọng khuất, và tôn trọng chính . Đừng tạo nghiệp ở miệng.”
Bố cô còn nữa, nhưng trong trái tim của cô, bọn họ là những yêu thương cô nhất. Vì cô thể chịu đựng ai đó bố như mặt .
“Con trai, con thấy gì , còn chính thức mà bắt đầu dạy dỗ . Nếu như phụ nữ thực sự trở thành con dâu của , trong cái nhà , gì còn chốn dung nữa.” Bác Từ tựa như cuối cùng tóm cái đuôi, bà tiến thêm vài bước về phía Chu Điềm Điềm, chỉ mũi cô và chỉ trích cô.
“Mẹ, Điềm Điềm như . Mẹ vẫn sống chung với cô nên cô là trái tim lương thiện đến mức nào. Tính tình của cô . Tại chỉ dựa những suy nghĩ phiến diện trong lòng mà phủ nhận cô chứ.” Tiểu Vương vội vàng giải thích cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-563.html.]
“Con khuyên nhủ như , thế tại bản con hiểu. Con cũng từng sống chung với Tiểu Ngọc, con cô thích hợp nhất với con?”
Hay lắm, lòng vòng nữa.
là gừng càng già thì càng cay. Xem , chỉ với vài câu mà Tiểu Vương dính chiêu , phản bác thế nào.
“Mẹ…”
“Bác gái…”
Tiểu Vương và Tiểu Ngọc cùng đồng thanh , Tiểu Ngọc mỉm với Tiểu Vương, đó mới tiếp tục .
“Bác gái , chuyến là vì bác sớm gặp Tiểu Vương. Giờ cũng đến nơi , bác cũng thấm mệt, là chúng nghỉ ngơi một lát .” Vừa , cô đỡ lấy cánh tay của bác Từ.
Bác Từ Chu Điềm Điềm Tiểu Ngọc – ngoan ngoãn hiểu chuyện, đó thở dài.
“Con đấy, bụng quá mức, vài chắc sẽ tỉnh ngộ . Đi thôi, thôi. Chúng đến đây cũng nửa ngày , ngay cả miếng cơm cũng , còn dạy dỗ một trận!” Nói xong, bà liếc mắt Chu Điềm Điềm, đó ngang qua Tiểu Vương và trở về bàn.
“Điềm Điềm…”
“Anh cần nữa, em .” Mặc dù tức giận, nhưng cô thói quen hà khắc với già. Cho dù của Tiểu Vương nữa, một già cả thế , lặn lội ngàn dặm xa xăm tới, cô thể cơm cho ăn .
Tiểu Vương ngại ngùng, im lặng, đó theo Điềm Điềm trong phòng bếp.
“Điềm Điềm, em .”
Chu Điềm Điềm dừng công việc của và Tiểu Vương.
“Anh lời gì khác với em ?” Có chuyện mà rõ ràng với cô, để cô hiểu rõ, cứ giấu giấu giếm giếm. Kết quả thì , tìm tới cửa và sỉ nhục.
“Anh… … em đống lửa với . Vốn dĩ nghĩ, đợi khi chúng kết hôn và về, dù phản đối nữa cũng thể gì. ngờ …”