“Thật ngại quá thưa bác, căn phòng ở. Hai cũng sự lựa chọn. Nhà của chúng chỉ còn căn phòng bên ngay bên cửa chính mà thôi, hai tự xem sắp xếp nhé.”
“Tại thể ở trong căn phòng ? Ai đang ở trong đây, bảo đó dọn là .”
“Không !” Sở Y Nhất trả lời dứt khoát.
“Mẹ, đừng kén chọn, chị dâu là giải quyết chuyện ăn ở của con, vốn dĩ chị dâu đang giúp đỡ cho con. Nếu như cứ tiếp tục ầm lên như thế, con còn mặt mũi nào đối diện với chị dâu nữa, thể giữ thể diện cho con ?” Tiểu Vương thực sự với rằng bà nên thôi ngay .
Có thể chính lời nhận xét của Tiểu Vương phát huy tác dụng, bác Từ tiếp tục kiên trì nữa. Bà mặc cho Tiểu Vương xách đồ của đặt căn phòng trống cạnh cửa chính.
“Không hiểu chuyện, bất lịch sự!”
Bà dám cãi mặt Sở Y Nhất. Dù thì Sở Y Nhất cũng là vợ của lãnh đạo của con trai bà, bà thể đắc tội , sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của con trai bà. Tuy nhiên, điều nghĩa bà chịu nuốt cục tức .
Chính là lúc ngang qua Chu Điềm Điềm, bà buông một câu chỉ trích.
Chu Điềm Điềm nắm chặt tay, mím môi gì.
Đến giờ ăn tối, cả Cố Hướng Đông và Chu Chí Bình tan về nhà.
Chu Chí Bình thấy trong nhà một bác gái, thôi thì cũng , nhưng còn dẫn theo một cô gái trẻ cùng. Trong nhà của Tiểu Vương chỉ một đứa con, cô gái là ai?
“Chào bác, cháu là trai của Điềm Điềm, bác đến đây thật là quá.” Bác gái chính là của Tiểu Vương và chồng tương lai của Điềm Điềm. Tuy rằng bà thiện lắm, nhưng dù cũng nhỏ tuổi hơn, lên chào hỏi là chuyện nên .
Nhìn thấy bộ dạng cao lớn thô kệch của Chu Chí Bình, từ tận đáy lòng của , bà Từ thích, nên bà ngó lơ Chu Chí Bình.
“Mẹ, đây là Chu Chí Bình, trai của con, cũng là trai của Điềm Điềm. Người đang chào hỏi với đó!” Tiểu Vương thực sự hổ khi thấy như .
“Mẹ điếc, cũng ngốc. Nói một là , đừng lải nhải bên tai mãi. Là cô thì chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-565.html.]
Con trai mở miệng như , nếu là bình thường thì nên hiểu rõ ý nghĩa trong câu , giữ chút mặt mũi cho con trai . Tuy nhiên, bác gái cứ một mực chịu chiêu theo lẽ thường.
Ai cũng , mặc dù bà đang cố mất thể diện của gia đình họ Chu, nhưng cũng đang mất mặt con trai của .
Trẻ con lớn, ngoài một đảm đương việc. Dù Chu Chí Bình là ruột của Chu Điềm Điềm, nhưng cũng là em của Tiểu Vương, bà nên như .
Vân Mộng Hạ Vũ
Chu Chí Bình cũng định thần , bà hài lòng với em gái của . Anh ngẩng đầu lên Điềm Điềm đang cách xa bác Từ, cô gái đang sát bên cạnh của bác Từ, hai trông như con thích, một cái là hiểu ngay.
Cố Hướng Đông cô vợ nhỏ, Sở Y Nhất nhún vai, đừng cô, cô gì cả.
Chỉ là, tứ hợp viện của bọn họ e rằng càng ngày càng trở nên “sống động” hơn.
Buổi tối ăn cơm, Sở Y Nhất cảm thấy cần ăn, chỉ cần xem trò vui là cô sẽ no .
“Phẹt. Đây là đồ ăn ai nấu , mà mặn đến thế. Không lớn tuổi nên ăn đồ ăn quá mặn . thấy đang cố ý ăn cơm đây mà.” Bác Từ phun đồ ăn bỏ miệng, với giọng ghét bỏ.
Lời thể hiện ý đồ quá rõ ràng . Sở Y Nhất thì bận chăm con, Tiểu Ngọc vẫn luôn ở bên cạnh của bà , chỉ Chu Điềm Điềm là bận rộn việc nhà. Không Chu Điềm Điềm thì còn thể là ai nữa, nàng ốc ?
Đây đúng là nhưng cố ý hỏi!
Tất nhiên bác Từ ai những món , cũng bất kỳ nào thể tiếp lời của bà .
“Tiểu Ngọc, bữa ăn còn thua xa so với con nữa, hầy!”
“Mẹ, đến đây, Điềm Điềm thời gian tìm hiểu về thói quen ăn uống của . Nếu như kiêng kỵ gì thì nhân lúc mau chóng , tránh mỗi nấu cơm đều hợp khẩu vị của .” Cả cái bàn ăn đông thế , thế mà coi như đây là nhà của . Giám đốc và chị dâu còn đang bàn ăn đấy!
Dù bọn họ gì, nhưng cũng thể coi như ngoài !
“Rầm!” Bác Từ trực tiếp đập đũa xuống bàn ăn, “Mẹ vất vả cực nhọc để nuôi con khôn lớn, gửi con trong quân đội để học hỏi thêm, rốt cuộc con học cái gì ?”