“Anh còn về nữa ? Đã muộn thế , buổi tối cũng ăn cơm…”
Nghe tin Tiểu Vương vẫn , Chu Điềm Điềm liếc bóng tối bên ngoài qua cửa sổ, trong lòng khỏi cảm thấy lo lắng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giờ mấy giờ , thế? Sao vẫn , liệu chuyện gì xảy ?
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Chu Điềm Điềm, Sở Y Nhất cảm thấy an tâm một chút. Điều nghĩa là trong lòng Điềm Điềm vẫn còn Tiểu Vương, nên bọn họ sẽ dễ dàng chia tay như .
“Chị để một ít mì trong bếp, đợi khi nào Tiểu Vương về thì em cho ăn, bảo đảm sẽ đói .”
“Vâng, em , cảm ơn chị dâu.”
“Cảm ơn gì chứ, đều là cùng một nhà, chị hy vọng hai đứa thể lành với . Đừng vì một vài chuyện mà tạo cách cho cả hai, chị đang đợi rượu mừng của hai đứa đấy.”
Ngay khi Chu Điềm Điềm đưa Sở Y Nhất ngoài, cô cố gắng vểnh tai lắng âm thanh từ hướng cửa lớn.
Cũng trải qua bao lâu, đang trong cơn mơ thì tiếng mở cửa truyền tới.
Chu Điềm Điềm đang mơ mơ màng màng thì lập tức tỉnh táo, cô mở cửa , gọi một tiếng. cô thấy Tiểu Ngọc từ căn phòng bên cạnh, kéo tay Tiểu Vương và gì đó.
Mấu chốt là Tiểu Vương từ chối. Điềm Điềm cảm thấy tủi và tức giận, cũng trong lòng cô nghĩ gì, Chu Điềm Điềm bước ngoài, cứ thể mà đóng cửa phòng .
“Muộn thế , giờ mới về. Bác gái lo lắng cho lắm đấy, nghỉ ngơi một chút , em chút đồ cho ăn.”
“Không cần , nghỉ ngơi sớm , cũng về phòng nghỉ đây.” Tiểu Vương từ chối.
“Cô nương, ngài ăn cơm tối, đại nhân thể ăn? Bà xã, cô cảm thấy khó chịu một hồi, đó liền ngủ, cô, đừng cô tức giận.” , cô lớn . Nó cũng lớn hơn ... “
“Khách sáo cái gì chứ, tối nay vẫn ăn cơm mà. Thanh niên trai tráng, thể ăn cơm? Trong lòng của bác gái cảm thấy buồn bã, may là cũng ngủ . Còn đấy, đừng chọc giận bác gái nữa, tuổi của bác cũng lớn…”
Tiểu Vương im lặng gì.
“Vậy cô nghỉ ngơi sớm .” Nói xong, về phía phòng của Chu Điềm Điềm, thấy bên trong vẫn còn ánh sáng, vươn tay định gõ cửa nhưng thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-569.html.]
“Anh Vương, em xong mì cho , mau qua đây ăn .”
Tiểu Vương định thần , căn phòng của Chu Điềm Điềm, thở dài một : “ về phòng nghỉ ngơi đây.”
Chỉ khi giọng , Chu Điềm Điềm mới rằng Tiểu Vương đang cửa phòng .
“Em xong , ăn thì quá lãng phí, ít nhiều cũng nên ăn một chút, mới nghỉ ngơi .”
Bàn tay mở cửa cũng chỉ dừng ở đó, giọng am hiểu lòng của Tiểu Ngọc ở bên ngoài, lửa giận trong lòng Chu Điềm Điềm tăng lên.
Cô tức giận xoay , mặc kệ bọn họ. Nửa đêm canh ba, cứ để hai bọn họ em em trêu nghẹo .
Tuy nhiên, chị dâu bảo . Nếu còn ở bên Tiểu Vương thì hai đồng tâm hiệp lực, cùng đoàn kết, như thì khác mới cơ hội lợi dụng.
Một tiếng “cạch” vang lên, Chu Điềm Điềm mở cửa phòng của .
“Cô Tiểu Ngọc , tâm tư của cô thật là chu đáo, mì gói chúng chừa trong bếp mà cô cũng .” Nhìn Tiểu Ngọc đang cầm bát mì đang bốc khói với nụ nửa miệng, Chu Điềm Điềm khen cô “thật lòng”.
“Điềm Điềm…” Tiểu Vương ngờ Điềm Điềm sẽ bước lúc , ánh mắt như sáng bừng lên.
“Vậy thì cảm ơn cô Tiểu Ngọc. Anh trong với em, em chuyện với .” Chu Điềm Điềm trực tiếp tới chỗ của Tiểu Ngọc và đỡ lấy bát mì, đó sang với Tiểu Vương một câu.
“Được.” Tiểu Vương đồng ý một cách dứt khoát, theo Điềm Điềm phòng của cô.
“Cô Tiểu Ngọc, cô vất vả cả một ngày , nên trở về phòng nghỉ ngơi . Chúng chuyện , cô cần theo .” Nếu như thèm để ý đến thể diện nữa, hà tất gì cô lịch sự với chứ?
Bàn chân đang nhấc lên của Tiểu Ngọc khựng trong trung, vẻ mặt chút hổ. Cô giương mắt hai bước phòng, đóng cửa , tức giận dậm chân.
Sở Y Nhất thấy tiếng động trong sân, cô bước sảnh lớn từ phòng của , thấy ba đang ở đấy. Cuối cùng cô mới yên tâm khi thấy Điềm Điềm gọi Tiểu Vương phòng.
Cũng may cô gái vẫn còn một chút lý trí, cơn giận cho mê mụi.
Nhìn thấy Tiểu Ngọc tức giận trở căn phòng mà cô và bác Từ ở, Sở Y Nhất cũng trở phòng.