Tối hôm qua ngủ chung với cô, ai mà ngờ , trong mơ cô cũng thể những chuyện như thế, sắp xếp thật cẩn thận và tỉ mỉ.
Anh kéo chăn đắp cho cô, vợ con đang say giấc nồng, đó mới bước khỏi phòng.
Tuổi tác của bác Từ lớn nên bà ngủ ít, thức dậy sớm, bà thấy Chu Điềm Điềm thức dậy, đó thấy cô bếp bận rộn chuẩn bữa sáng.
Giờ thì bà thấy Chu Điềm Điềm bưng chậu nước rửa mặt cho con trai bà thông qua cửa sổ nhỏ. Nhìn thằng nhóc đó kìa, miệng toe toét đến mang tai, lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, trông thằng bé sáng sủa, khiến khỏi thương.
“Mới sáng sớm, cái gì mà ?” Bác Từ mở cửa bước , đứa con trai khờ khạo của , trong lòng chút bế tắc.
Chuyện xảy với Tiểu Ngọc ngày hôm đó, bản bà cũng đó là vấn đề của Tiểu Ngọc. Chỉ điều đứa con gái đó thời vận , xảy sự cố và mất mặt bao nhiêu , nó thể tiếp tục ở nữa.
Tiểu Ngọc quỳ chân bà một hồi lâu, bà chịu nổi nên an ủi cô một lúc lâu, cuối cùng lấy gần hết tiền tiết kiệm đưa cho con bé.
Bà đành để Tiểu Ngọc về quê, bà thì về như . Tiểu Ngọc lấy con trai bà, nhưng bà vẫn chịu Chu Điềm Điềm , bà ở đây tìm cơ hội để khuyên nhủ con trai.
Ai mà ngờ kể từ khi Tiểu Ngọc , hai đứa càng ngày càng phép tắc, dù bà châm biếm cỡ nào nữa, những lời lạnh lùng đều ảnh hưởng gì tới hai đứa nó.
“Mẹ, dậy , mau rửa mặt , Điềm Điềm xong bữa sáng .” Tiểu Vương mỉm của , mặc kệ ánh mắt chỉ xông tới véo tai của .
“Hừ.” Bác Từ phớt lờ .
Tiểu Vương nhân cơ hội đầu nháy mắt với Điềm Điềm, Điềm Điềm chỉ mỉm gì.
Sau bữa sáng, Tiểu Vương dặn dò Điềm Điềm vài câu, đó chào tạm biệt với mới bước khỏi cửa theo Cố Hương Đông.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tiểu Vương, khi đến đơn vị, hãy ngóng một chút. Hỏi thử tối qua xảy chuyện gì , là ai đang phụ trách?”
“Vâng, em giám đốc.” Tiểu Vương ý thức thẳng lưng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-583.html.]
“Hãy nhớ kỹ, khéo léo một chút, thông tin vẫn truyền ngoài, ?” Cố Hướng Đông dặn dò một câu. Nếu khéo léo, chỉ mở miệng là sẽ lộ ngay.
“Vâng, em nhớ !” Tiểu Vương lời của giám đốc, trong lòng bất giác cũng thận trọng hơn.
Sau khi đến đơn vị, mất nhiều thời gian, Tiểu Vương gõ cửa phòng Cố Hướng Đông.
“Giám đốc, em ngóng thật rõ ràng. Tối hôm qua quả thật xảy một chuyện, bây giờ đang ở chỗ của chúng .”
Cố Hướng Đông thấy Giả Bình An đang nhốt bên trong qua khung cửa sổ hẹp màu hồng, cúi đầu xuống để ai thể thấy biểu cảm của .
“Giám đốc Cố.” Giọng phần kỳ quặc của Lâm Kiệt vang lên từ phía . Ngay lúc Cố Hướng Đông thu tầm mắt, thấy Giả Bình An ngẩng đầu lên và về phía bọn họ.
“Giám đốc Cố, công việc của bận rộn, thời gian đến đây thế?”
“Còn nhờ phó giám đốc Lâm . Khả năng việc quá giỏi, giúp giảm bớt nhiều gánh nặng. Mỗi gặp chuyện, suy nghĩ cho , tự tay giải quyết.” Cố Hướng Đông đầu Lâm Kiệt. Bốn lạng mà đánh bạt cả ngàn cân, chiếu tướng.
Anh là sếp trực tiếp của Lâm Kiệt và là phụ trách bộ bộ phận, mà khi chuyện xảy , Lâm Kiệt báo cáo với cấp , trực tiếp tay xử lý, thông báo với bất cứ bên nào.
“Khụ, khụ, chuyện xảy tối hôm qua, vẫn kịp báo cáo với giám đốc. lúc đang định tìm giám đốc, ngờ rằng gặp giám đốc ở đây.” Lâm Kiệt nắm chặt tay, đặt lên môi che sự ngượng ngùng, “giải thích”.
“Ồ, ư.” Khóe mắt của Cố Hướng Đông liếc Giả Bình An trong phòng, , “Nếu như phó giám đốc Lâm lòng như thế, thì về văn phòng của chuyện .”
Nói xong, Cố Hướng Đông mặc kệ Lâm Kiệt phản ứng như thế nào, nhấc chân rời khỏi nơi và về phía tòa nhà văn phòng.
Lâm Kiệt và Giả Bình An đang trong phòng một cái, đó Lâm Kiệt mới theo.
“Phó giám đốc Lâm , định giải quyết Giả Bình An thế nào đây?”
“Chuyện vẫn còn nhiều nghi vấn. Người nhà họ Giả, bao gồm cả Giả Bình An tại những món đồ đó ở trong nhà của bọn họ. Hơn nữa, chuyện tối hôm qua cũng chính là do Giả Bình An lên kế hoạch, bắt kẻ tình nghi giúp đỡ đám yên phận trong bóng tối. Nếu như thật sự vấn đề, cũng thể nào chuyện như .” Lâm Kiệt tình hình với Cố Hướng Đông.