“Ai kêu tới đây, ở đây?”
Đã lâu Sở Y Nhất thấy Sở Hồng Ngọc. Hình như hơn hai năm, cũng chỉ mới thời gian ngắn gặp , mà trông trải đời nhiều.
Ai còn tưởng Sở Hồng Ngọc mới là chị gái của cô.
Anh Chu ngoài, so sánh vợ với chị dâu một lượt, quả thật thể tiếp nữa.
“Ồn ào cái gì , đến đây thì ? Không đến ?”
“Đến cái gì mà đến, còn mau về nhà với em…” Sở Hồng Ngọc thề trong lòng rằng cô sẽ còn chút quan hệ nào với Sở Y Nhất nữa, cô sẽ bước con đường riêng của , tự bước qua cây cầu gian nan.
Từ nhỏ cô phục Sở Y Nhất, bởi vì chị dễ dàng sự yêu thương của ông nội, dáng vẻ cũng xinh hơn cô. Người đàn ông mà cô thích đều chị thu hút. Vốn dĩ còn tưởng thể gài chị bỏ trốn với tên thanh niên trí thức , phá hủy danh tiếng của chị , để chị dễ gì gả nhà khác.
do mạng của chị , chị ở trong tình trạng như , gả cho một đàn ông nổi tiếng “khắc vợ”, cô tưởng cả đời chị cũng chỉ thôi.
Thế mà ngờ, đàn ông sống c.h.ế.t rõ chẳng những hy sinh, mà vị trí cũng càng ngày càng lớn, Sở Y Nhất trở thành niềm ghen tị của .
Rồi bản . Mới đầu cũng là đàn ông mà cô lựa chọn cẩn thận tỉ mỉ, mà kết quả một đàn ông vô dụng. Sau khi kết hôn xong, cứ ở nhà gì, cả ngày chỉ ôm mộng giàu.
Một thời gian , Chu lúc nào cũng cố gắng dò hỏi thông tin của Cố Hướng Đông với cô, nhưng ngờ hôm nay lén lút đến đây.
Cô tức giận . Dù kiệt sức c.h.ế.t đói cũng nên hạ xin ăn Sở Y Nhất.
Giờ đây khi thấy khuôn mặt tròn trịa vẫn xinh như xưa, núng nính đến mức thể nặn nước của Sở Y Nhất, cần bản cũng cách giữa hai bây giờ lớn đến mức nào.
“Đi, về nhà.” Liếc Sở Y Nhất một cái, cũng chào hỏi gì mà sang hét một câu với Chu, xoay định bỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-597.html.]
Ôi trời, vẫn còn căm thù thế nhỉ. Nhìn thấy mà cũng chào hỏi gì, là chị của cô cơ mà, thật sự lễ phép.
Cũng chẳng trách cái tính nết xí của cô . Cô chào hỏi với , thì cũng cần đáp .
“Anh bảo , em nhanh như thế gì. Em cũng chào chị một tiếng , chừng lẽ rể sẽ thu xếp công việc cho ở thủ đô...”
“Bốp!”
“Ối, bảo em đàng hoàng, đột nhiên em dừng.” Anh Chu giật vì Sở Hồng Ngọc đột nhiên dừng , kìm chế nên trách móc một câu.
“Anh cái gì? Anh đến tìm Sở Y Nhất là để nhờ bọn họ sắp xếp công việc cho ? Ai bảo , thấy mất mặt ?” Sở Hồng Ngọc tức giận, cô Sở Y Nhất rằng cô hiện đang sống một cuộc sống tồi tệ như .
“Chị là chị ruột của em, nhờ rể chút việc thì , đó chẳng là chuyện đương nhiên . Em đỡ giúp câu nào thì thôi, còn ở đây trách móc !” Anh Chu cảm thấy vợ thật là khó hiểu. Người khác quan hệ thì chỉ mong thể tận dụng triệt để, còn vợ trái chỉ trốn tránh?
“Nếu là đàn ông thì chút khí phách, dựa đôi bàn tay của mà nuôi sống chính và gia đình, dựa khác để cái gì? Anh đến nhà , cầu xin giúp đỡ, thu xếp cho ?”
Những lời cũng vô nghĩa. Nếu như thu xếp , giờ đây hai vợ chồng bọn họ cần về thế ?
“Em với từ , quan hệ giữa em với chị em , tình nghĩa gì hết. Chị chỉ mong em sống mà thôi. Vậy mà còn là giúp , dùng cái chân mà nghĩa thử xem, khả năng đó ?”
Vốn dĩ đang là tiết trời mùa đông lạnh giá, Sở Hồng Ngọc chọc tức đến mức sôi trào, cảm thấy lạnh chút nào.
Phải rằng, Sở Hồng Ngọc cang trường. Như thế cũng , đôi bên cũng lúng túng. Nếu như nãy cô cũng tới mấy trò tình gì đó, mặc dù kết quả cũng đổi, tuy nhiên Sở Y Nhất cũng là con , suy cho cùng cũng sẽ cảm thấy lúng túng!
trong lòng của Sở Y Nhất cũng lo lắng, hôm nay cô những lời đó mặt chồng của Sở Hồng Ngọc, cô liệu cả và hai nghĩ ngợi gì .
Vân Mộng Hạ Vũ