Mười năm qua, Cố Hướng Đông dường như để bất kỳ vế tích nào . Thay đó, sự mài dũa của thời gian, càng trở nên điềm đạm và vững vàng hơn, tạo cho cảm giác an .
“Vâng, , bộ trưởng Cố hùng mạnh, tuyệt vời!”
“Lưu Hạ, con cho , con chạy ? Đừng tưởng chạy đến nhà nuôi là chuyện gì nhé!”
Cánh cổng sân nhà của Sở Y Nhất đẩy từ bên ngoài, đó một bé chạy trong.
“Mẹ nuôi, cứu con với, cứu con thì ruột sẽ đánh c.h.ế.t con mất.” Lưu Hạ, con của Lưu Dịch và Lâm Dao Dao, một bé sinh mùa hè, nên mới Lâm Dao Dao đặt tên là Lưu Hạ.
Phải Lâm Dao Dao cũng đáng tin cậy, tên của đứa trẻ cứ thế mà chốt. Bố của đứa trẻ: Lưu Dịch, cũng gì, thế là đồng ý.
Đứa trẻ năm nay 8 tuổi, đến tuổi chó mèo đều ưa, tinh nghịch chịu , là giống ai. Ba ngày đánh lên phòng bóc ngói, ngày nào gia đình Lâm Dao Dao cũng diễn một trò như .
“Ôi trời ơi, con hai cái gì ? Lưu Hạ, con gì thế, chọc giận ruột hả?” Sở Y Nhất thấy tiếng la hét của hai con bọn họ, cô bước khỏi phòng. Khai Tâm cũng theo, cô bé thắt tóc hai bím, đầu còn kẹp hai cái kẹp tóc, trông đáng yêu.
“Con cái gì . Mẹ nuôi, con với , tính tình của ruột con quá nóng nảy, nuôi khuyên nhủ con.” Lưu Hạ núp lưng Sở Y Nhất, sợ chết, ruột đang vịn đầu gối và thở hổn hển và .
“Lưu Hạ, con một nữa cho xem? Tính cách nóng nảy? Tại tính cách của nóng nảy, cái thằng nhóc thúi , tại sinh một đứa hư hỏng như con chứ.” Lâm Dao Dao đứa con của , tâm trạng của cô bình tĩnh một chút, giờ lập tức dồn tới não.
Cô vội vàng chạy tới, vươn tay túm lấy lỗ tai của Lưu Hạ, kéo thằng bé khỏi phía của Sở Y Nhất.
“Á á, , bình tĩnh , kích động…” Lưu Hạ nhéo lỗ tai, thằng bé la lên đau đớn và lấy tay che lỗ tai , khom theo đôi tay của .
“Dao Dao, cô nhẹ nhàng một chút, chuyện gì thì từ từ …” Sở Y Nhất đau đầu. Nếu hai con nhà một chịu lời khác khuyên thì đến mức thế , hầy…
Tuy nhiên, Sở Y Nhất cũng một con át chủ bài, cô nháy mắt với con gái của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-604.html.]
Khai Tâm lập tức hiểu ý.
“Mẹ nuôi, tai của Lưu Hạ đỏ cả , buông ấyy , xuống và uống một miếng nước. Dù cũng cho xảy chuyện gì chứ ạ.” Khai Tâm kéo cánh tay của Lâm Dao Dao, trực tiếp dẫn cô đến bên cạnh ghế, với cô hãy xuống và rót một cốc nước cho cô uống.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Thằng nhóc thối , con xem chị Khai Tâm của con ân cần bao nhiêu , xem , cả ngày ngoài chọc giận cũng chỉ nhiêu đó.” Lâm Dao Dao cầm cốc nước lên uống một hớp lớn, cũng quan tâm hình tượng là cái gì nữa.
“Mẹ, đừng giận, con cũng gì , chỉ thổi bong bóng cho khác chơi thôi mà…” Giọng của Lưu Hạ càng ngày càng nhỏ, cúi đầu xuống.
“Chỉ thổi bóng bay chơi thôi ? Con cũng thật cách chơi nhỉ, lấy bong bóng nào lấy, cứ là cái đó?” Nhắc tới chuyện là bực , thằng nhóc c.h.ế.t tiệt, đợi Lưu Dịch về cô nhất định sẽ méc với !
“Hai thể hết chuyện rõ ràng chỉ trong một thôi , mà cứ mập mờ khiến khó chịu c.h.ế.t .” Sở Y Nhất sắp sốt ruột c.h.ế.t vì những câu đầu đuôi của hai con nhà .
“Thằng nhóc hôi hám ... lấy đồ dùng kế hoạch hóa gia đình của chúng thổi thành bong bóng, đó còn buộc cầm ngoài chơi…” Lâm Dao Dao thấp giọng với Sở Y Nhất.
Ngay khi Sở Y Nhất thấy những lời của Lâm Dao Dao, cô phun một ngụm nước.
“Phụt…”
“Ha ha, Lưu Hạ, Lưu Hạ, con thật là tài giỏi…” Sở Y Nhất ngất, cô Lưu Hạ đang cúi đầu xuống, càng cảm thấy buồn hơn nữa.
“Mẹ nuôi , đừng nữa, con cũng là phép lấy món đồ đó chơi, con …” Lưu Hạ với giọng đáng thương.
Điều cũng đúng, trẻ con còn nhỏ, thể đem thứ đó ngoài chơi !
“Dao Dao, cô nên chỉ trách mỗi Lưu Hạ, cô cũng trách nhiệm với chuyện !”
“Cái gì? Sao cô giúp mà còn nữa? trách nhiệm gì chứ, đều do thằng nhóc nghịch ngợm mà thôi.”