Giống như hiện giờ thì bao, nhận quà vui, tặng quà cũng vui vì nhận quà vui.
Đó mới là ý nghĩa của việc tặng quà.
“Không chú, chì là cháu tìm và thử nhiều nơi mà thấy, vì thế cháu chuyện dễ dàng gì, buộc chú tiêu tốn nhiều công sức. Cảm ơn chú, cháu thích.” Tiểu Bảo cảm ơn một cách chân thành.
“Ôi trời trời, đúng là chỉ ông chủ Lưu mới tinh tế như . Vì để cảm ơn ông chủ Lưu cũng như bày tỏ thành ý của chúng , là hôm nay hai ở đây và ăn một bữa cơm nhé?” Sở Y Nhất thấy bộ dạng vui vẻ của hai đứa trẻ khi nhận quà, cô cũng vui, cảm giác thật khi vẫn luôn nhớ đến.
Lưu Dịch và Lâm Dao Dao đối xử với hai đứa con của cô chân thành, chính cô cũng thấy điều đó.
“Sở Y Nhất, cô chuyện đàng hoàng coi, cái gì mà Lưu Dịch tinh tế? Tại cô cảm ơn ? Hôm nay chúng tay đến đây, nào, đang giữa trưa cô còn định cho chúng ăn cơm .”
“Được, , cám ơn dì Dao Dao của chúng , thật là một lương thiện hiểu chuyện, cũng tinh tế. Hôm nay chân thành mời cô ở nhà chúng ăn cơm, như ?”
“Cũng đấy, chúng đành miễn cưỡng đồng ý thôi, vốn dĩ cúng cũng bận...” Lâm Dao Dao che nụ môi, và “miễn cưỡng” đồng ý.
“Vậy cô cứ bận , nên lỡ việc của cô.” Lâm Dao Dao xong, Sở Y Nhất tiếp lời.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vừa nãy cô nhỉ, bảo Sở Y Nhất thể kết thúc câu chuyện, khiến khác còn lời gì để . Cô sai , phụ nữ c.h.ế.t tiệt .
Lâm Dao Dao tức giận uống miếng nước, hiện giờ cô chuyện với Sở Y Nhất.
“Dì Dao Dao, dì ăn gì? Để con bảo con .” Khai Tâm nắm lấy tay của Lâm Dao Dao, cô bé mỉm hỏi.
“Ôi, quả nhiên chỉ Khai Tâm của chúng bụng thôi, giống như ai , những lời khiến khác bực . Tuy nhiên, là lớn thì độ lượng, nên tính toán với cô nữa, Khai Tâm?” Cuối cùng Lâm Dao Dao cũng tìm cách hạ màn, cô vươn tay nhéo khuôn mặt trắng nõn và non nớt của Khai Tâm, liếc Sở Y Nhất.
Lưu Dịch, Tiểu Bảo và cả Lưu Hạ bên cạnh thở dài bất lực, ôi trời, thật là nhàm chán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-613.html.]
Sở Y Nhất đang đồ ăn trong phòng bếp, Lâm Dao Dao “miễn cưỡng” báo cáo một vài món ăn, đó mới hài lòng vỗ vỗ tay. Lâm Dao Dao bên cạnh, bốc lấy một nắm hạt dưa, cứ thế mà cắn “cạch, cạch, cạch”.
“Lâm Dao Dao, khuyên cô nên lương thiện một chút.”
“Ha ha…” Nhìn thấy dáng vẻ của Sở Y Nhất, Lâm Dao Dao khỏi tiếng.
“Y Nhất , cô vẫn còn nhiều lương thực?” Khi bọn trẻ ăn xong và rời khỏi bàn ăn, chỉ còn ba lớn bàn, Lưu Dịch hỏi.
“Sao đột nhiên hỏi chuyện ? Anh cần ?” Đã lâu chú ý tới chuyện , Sở Y Nhất tại đột nhiên Lưu Dịch nhắc tới chuyện .
“Lần ngoài khá lâu, và cũng qua nhiều nơi. Khi ở khu vực ven biển, phát hiện nhiều món đồ tươi mới, bỗng nhiên chợt ý tưởng nên bàn bạc với cô một chút…”
“Anh bao nhiêu?” Sau khi suy nghĩ của Lưu Dịch, Sở Y Nhất do dự mà hỏi thẳng rằng cần bao nhiêu.
Mặc dù trong lòng Lưu Dịch cũng chút mong đợi, nhưng ngờ Sở Y Nhất thẳng thắn như , thậm chí còn khiến cảm thấy trong tay của Sở Y Nhất chỉ một ít, bằng cô cũng sẽ dứt khoát hỏi như thế gì.
“ sẽ cho cô lượng cụ thể khi kêu theo lộ trình đó và quan sát chi tiết.”
Lưu Dịch suy nghĩ một chút, hiện tại cũng cần bao nhiêu, thể coi đây chỉ là một ý tưởng của mà thôi, biến chúng thành hiện thực thì tốn nhiều công sức.
Nên khi Sở Y Nhất hỏi như , trầm ngâm một hồi mới cách .
“Được thôi.” Thực Sở Y Nhất đánh giá cao sự nhạy cảm với thị trường của Lưu Dịch, bởi vì xu hướng lịch sử chung, đất nước sẽ tiến hành cải cách và mở cửa hai năm đó, thể rằng các khu vực ven biển là khu vực tiên phong của cải cách và mở cửa.
Với tình huống Lưu Dịch gì cả, chỉ cần một là thể nhất nhiều thứ. Theo như cuộc chuyện hôm nay, thấy rõ dấu hiệu hành động.
“Cô hỏi những chuyện khác ? Như là liệu thể ko6ng, nguy hiểm gì ?” Lưu Dịch quen với sư điềm tĩnh như của Sở Y Nhất, thực ngay cả bản cũng xác suất thành công trong chuyện là bao nhiêu. Trước khi , trong lòng vẫn chút nghi hoặc.