“Khi xem đến câu , cháu đang nghĩ gì ?” Nghe câu hỏi của ông lão, Tiểu Bảo đóng sách và dậy.
“Thế hệ của cháu nên tự thiện bản !” Tiểu Bảo một cách kiên định!
Ông lão đôi mắt kiên định của bé, ông nở một nụ , đó đến đối diện mặt của Tiểu Bảo.
“Vậy thì nên gì để tự thiện?”
Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của ông lão, Tiểu Bảo cảm thấy ảo giác, dường như ông lão chính là thầy của và hiện giờ đang kiểm tra bài tập về nhà.
“Tự thiện bản nghỉ ngơi, đức dày sẽ gánh vác việc, ? Đương nhiên chăm chỉ học tập, rèn luyện thêm nhiều kỹ năng, ích cho đất nước!”
“Vậy thì ích cho đất nước là như thế nào?” Ông lão tiếp tục hỏi, quả óc chó cầm tay bóng loáng, sáng bóng.
“Ông cụ, câu hỏi của ông… đứa trẻ nào ích cho đất nước là như thế nào. Vương Vinh Hạo, Tôn Cảnh Văn – những thành công cho nổ qua b.o.m nguyên tử, đều là những ích cho đất nước. Vương Tiến Hỉ, giành mỏ dầu lớn, cũng là ích cho đất nước…”
Tiểu Bảo cảm thấy ông lão vẻ xem thường khác, một câu hỏi đơn giản như mà còn cần hỏi nữa ?
Cậu thao thao bất tuyệt, những trong đều là hùng trong lòng , đối với đất nước đều là ích nhất!
Nhìn thấy vẻ mặt cam lòng của bé, ông lão chỉ mỉm trong lòng.
Thật đúng là trẻ con!
“Cậu bé, những lời cháu sai, bọn họ đều là trụ cột của đất nước. Tuổi của cháu còn nhỏ, cũng ước mở một hùng nhỉ?”
Nam tử hán đại trượng phu, ai hùng! Tiểu Bảo ý kiến gì về câu của ông lão.
“, ai chỉ những trong ánh sáng mới là hùng?”
Tiểu Bảo hiểu câu , hỏi với giọng hoài nghi: “Những trong ánh sáng là hùng ?”
“Cậu bé, năng lực hiểu của cháu vẫn còn kém một chút. Ông , chỉ những trong ánh sáng mới coi là hùng, còn những ngoài ánh sáng thì ? Bọn họ là những ích cho đất nước ?”
Đứng ngoài ánh sáng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-617.html.]
Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Tiểu Bảo, ông lão dậy vỗ vỗ quần. Hầy, đúng là trẻ tuổi, vẫn còn tràn trề sinh lực. Ngồi chiếc ghế đá mà m.ô.n.g lạnh cóng, ông một hồi chịu , mà đứa trẻ thể lâu như thế!
“Cháu theo để xem đó là nơi thế nào ?”
Nhiều điều thể thuyết phục khi bằng những ngôn từ sáo rỗng, chỉ khi tận mắt chứng kiến và trải nghiệm thì mới thể hiểu sâu sắc về chúng.
Tiểu Bảo do dự và hỏi: “Đi ? Mẹ cháu còn đang ở nhà đợi cháu ăn cơm.”
Tuy rằng ông lão nào giống , nhưng cũng thể cứ dễ dàng mà theo ông lão như .
“Ha ha, tâm phòng của cháu cũng khá đấy, cần xa, cứ đường lớn là .” Ông cụ xong thì đưa một tay lưng, bước .
Tiểu Bảo ngẫm nghĩ một hồi, đường lớn chẳng cả, thì thôi.
“Ông cụ, ông còn ?”
Ông cụ ở đó một lúc lâu, Tiểu Bảo quanh cũng thấy gì đặc biệt, ngoại trừ một đồng chí đang dọn dẹp cách đó xa.
“Chàng trai, ông cũng từng giống như cháu, nghĩ rằng sinh để , một chuyện gì đó to lớn mới uổng phí cuộc đời , nhưng khi trải qua nhiều chuyện mới nhận sự vĩ đại cũng thể sinh từ những điều bình thường.”
Trong ánh mắt ôngđầy những hồi ức, lâu nhờ về quá khứ, hôm nay thấy trai nhiều như .
Cũng con nhà chê phiền phức .
“Ha ha, cháu nghĩ là ông kỳ lạ ? Nhìn thấy cháu như thể thấy bản ông lúc trẻ, cả cuộc đời ông cũng từng chịu thiệt, nên hôm nay cũng nhiều lời với cháu. Cháu , cho dù là lúc nào cũng đều tâm thái đúng đắn thì mới thể càng xa hơn.”
Tiểu Bảo ông cụ cũng ý nghĩ nên đương nhiên sẽ cảm thấy phiền lo chuyện bao đồng gì đó.
Nhìn những lao công đang quét dọn cách đó xa, Tiểu Bảo nghĩ rằng những lời lẽ phiến diện, ông cụ với rằng cứ những việc rầm rộ mới là ích cho đất nước, hãy công việc của trong những ở những cương vị bình thường cũng là ích cho đất nước .
Ông cụ đôi mắt trong veo của Tiểu Bảo, nhất định hiểu ý , gật đầu tán thưởng.
Đứa trẻ nhận thức .
Ông cũng từng giống như đứa trẻ , bởi vì tâm thái đúng, ‘ như rồng leo’, nhiều đường vòng, lý tưởng lớn đương nhiên là , nhưng khi hành động thì đừng quá cao, đến nơi đến chốn, thật mỗi bước , như thế mới thể càng xa càng vững chắc.
Vân Mộng Hạ Vũ