Cuối cùng, Cố Hướng Đông đưa quyết định, Tiểu Bảo cùng vợ ngoài, Tiểu Khai ở nhà, cũng bàn bạc với Tiểu Vương bọn họ , đến lúc đó , đưa Tiểu Khai về nhà , nhờ Điềm Điềm trông coi một thời gian.
“Thứ cũng mang theo, cả thứ ...”
Một ngày khi khởi hành, Cố Hướng Đông gói ghém đồ đạc cho vợ, chỉ cô thể đưa cả gia đình cùng.
“Cố Hướng Đông...”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Nhất Y bất lực, chẳng lẽ quên trong tay vẫn còn một hệ thông nông trường trang đầy vật tư ?
“Không cần mang theo những thứ , khi nào cần thì em sẽ lấy ngoài.”
Cố Hướng Đông khựng giây lạt, cuối cùng dừng việc bỏ đồ trong rương.
“Em là lo cho con em, nhưng A Đông cùng hai con mà, hơn nữa cũng từng thấy gian , tự bảo vệ chắc chắn vấn đề, em sẽ bảo vệ em và Tiểu Bảo, đừng lo.”
Người đàn ông giỏi biểu đạt, chỉ dùng cách để diễn tả nội tâm bất anvà sự lo lắng cho họ mà thôi.
“Nếu gặp chuyện gì thì đừng manh động, hãy bảo vệ cho và Tiểu Bảo, những thứ khác đều là vật bên ngoài, dù thứ gì chăng nữa cũng thể sánh với sự an của con em, em ?”
Sao thể lo lắng, một là bộ quần áo bao giờ rời xa và ngoài một , một là đứa con vẫn trưởng thành, lo lắng đến mức bây giờ chỉ xin phép cùng họ một chuyến.
Anh thấy hối hận , hối hận vì đồng ý lời đề nghị của vợ, trời mới lòng bây giờ rối bời thế nào.
“Em , em đảm bảo với , đặt an lên hàng đầu.”
Sở Nhất Y nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Hướng Đông, thề thốt bảo đảm.
Sáng ngày hôm , Cố Hướng Đông tự giác xách đồ, đưa họ nhà ga.
“Anh cần tiễn , còn mà, con em tự , cũng nhiều đồ đạc, em với Tiểu Bảo xách hết.”
Cố Hướng Đông cũng chẳng màng đến lời vợ , xác đồ khỏi cửa.
Sở Nhất Y cách nào, đàn ông từ tối hôm qua bắt đầu kỳ cục, đến hiện tại một câu nào.
“Khai Tâm, ở nhà lời bố và dì Điềm Điềm, sẽ về nhanh nhất thể, ?”
Đôi mắt Tiểu Khải nước mắt lưng tròng, rõ ràng là nỡ chia tay Sở Nhất Y và Tiểu Bảo, cô bé gì mà chỉ lặng lẽ gật đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của cô bé, Sở Nhất Y khó chịu trong lòng, nhưng thể dẫn cô bé theo, cùng hai đứa nhỏ ngoài thật sự bất tiện, nên chỉ thể để cô bé ở nhà thôi.
“Điềm Điềm, mấy ngày phiền đến chị ?”
Điềm Điềm họ xuất phát sớm nên mới sáng sớm đến đón Tiểu Khai , lúc đang nắm tay Tiểu Khai, ở cửa chào tạm biệt Sở Nhất Y và Tiểu Bảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-622.html.]
“Chị dâu gì ?Không phiền chút nào cả, nhà chúng chỉ hai đứa,Điềm Điềm cứ đến tìm chị gái chơi, đây chẳng đúng lúc , chị cứ bận việc của , em nhất định sẽ chăm sóc cho Tiểu Khai.”
Giờ Chu Điềm Điềm cũng là của hai đứa trẻ , chăm sóc con cái chắc chắn vấn đề gì, nghĩ đến đây, Sở Nhất Y cũng thấy yên tâm hơn.
Sờ khuôn mặt của cô bé, giờ mới xuất phát đến nhà ga.
Suốt đường Cố Hướng Đông gì, lên tàu, giúp vợ và Tiểu Bảo tìm chỗ , đó cất đồ đạc của họ.
“A Đông, dọc đường phiền quan tâm nhiều .”
Ở nhà ga, khi lên tàu gặp A Đông, Cố Hướng Đông nhờ A Đông, vỗ cánh tay .
“Bộ trưởng Cố khách sáo , đều là điều nên , yên tâm, nhất định sẽ bảo vệ sự an cho hai .”
“Xình xịch.”
Tiếng còi tàu khởi hành vang lên, Cố Hướng Đông vợ, Tiểu Bảo.
“Tiểu Bảo, lời , chăm sóc cho , bố xuống xe đây.”
Thấy Tiểu Bảo gật đầu, Cố Hướng Đông theo đám đông ở nhà ga bước xuống xe lửa.
Mũi Sở Nhất Y chút chua xót, khi kết hôn, đây là đầu tiên rời xa Cố Hướng Đông một xa.
Cô nhanh chóng chạy đến chỗ cạnh cửa sổ, vén cửa sổ lên tìm kiếm giọng của Cố Hướng Đông.
“Anh mau về , em sẽ về nhanh thôi.”
Chuyến tàu chầm chậm khởi hành, Cố Hướng Đông vẫy tay chào vợ, cô dần xa, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Tàu rời bến một lúc lâu, tâm trạng Sở Nhất Y suy sụp, thấy Tiểu Bảo thích thú cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ tàu, cô cũng cảm hóa .
Lấy tinh thần.
“A Đông, cùng chúng ?”
Sở Nhất Y súc tích nhưng A Đông hiểu ý của cô.
“Ở khoang bảy.”
“Trong trường hợp bình thường thì sẽ kiểm tra ?”
“Trong trường hợp bình thường,chúng sắp xếp xong tàu , nhưng vì thời gian hạn nên chúng chắc chắn giữa chừng sẽ những ai lên tàu và kiểm tra ?”