“Đồng chí ơi, phiền một chút.”
Nhìn thấy đang gọi, nhân viên phục vụ thẳng đến chút do dự.
“Cô chuyện gì?”
“Đồng chí, đây là vé tàu của , cô chỗ của , hiện tại cô dậy, phiền giải quyết giúp.”
Người phụ nữ đang càng cảm thấy mất tự nhiên hơn khi thấy nhân viên phục vụ mặc đồng phục đang tới.
Sở Nhất Y đưa vé tàu của , giải thích ngắn gọn sự việc.
Nhân viên phục vụ cầm lấy vé tàu trong tay Sở Nhất Y và cẩn thận đối chiếu.
“Đồng chí , phiền cô dậy, đây là chỗ của đồng chí . Đồng thời, xin cô vui lòng xuất trình vé tàu.”
“Đồng chí, nhường, giờ nhường nhé.”
Người phụ nữ nở nụ dậy khỏi chỗ của Sở Nhất Y, ôm đồ đạc của định chuồn khỏi nhân viên phục vụ.
“Đứng , vui lòng xuất trình vé tàu của cô.”
Nhân viên phục vụ trả vé tàu cho Sở Nhất Y, gọi to một tiếng phụ nữ đang chuẩn rời .
Người phụ nữ lưng với nhân viên phục vụ, lúc cô buồn bực.
Bản cô cũng mua vé, hiện tại bảo cô lấy để xuất trình đây, trong lòng vội suy nghĩ, nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ cách nào để thoát .
“Đồng chí, mới tìm, phát hiện vé tàu của mất, cũng mất lúc nào, xem, , cũng phiền nữa, đây là .”
Nhìn bộ dạng của phụ nữ, Sở Nhất Y cũng hiểu rõ, e là mua vé, đúng là tự tìm đường chết, cô xem cô chiếm chỗ của khác để gì?
Giờ thì , tự đưa đến mặt khác, cũng giỏi thật.
“Vậy ? Vậy phiền cô với một chuyến, chúng kiểm tra.”
Nhân viên phục vụ lạnh lùng , loại cô gặp nhiều , trông bộ dạng cô , thể là lẻn lên tàu mà mua vé, còn thành thật, đúng là ngu xuẩn.
Nhìn thấy phụ nữ đau khổ phía nhân viên phục vụ, xung quanh đều bắt đầu tìm kiếm, đây thật sự là lợi bất cập hại.
“A Đông, hàng của chúng thật đang ở toa bảy?”
Sau khi dời sự chú ý, Sở Nhất Y lên tiếng xác nhận với A Đông.
“Là ở toa bảy, thế? Có cô phát hiện điều gì?”
Nghe thấy Sở Nhất Y hỏi như thế, A Đông bất giác trở nên căng thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-625.html.]
“Khi đến đó thì thấy hai nhân viên phục vụ đang trông chừng, còn cho khác gần...”
Sở Nhất Y kể cho A Đông những gì thấy.
“Chuyện , nhưng như thế cũng gì .”
A Đông một câu xác định, trông sẽ an hơn, Sở Nhất Y cau mày trông vẻ bất an?
“Có lẽ thế, cũng nên chú ý hơn, cũng còn lâu mới đến nơi, chúng phấn chấn lên.”
Có lẽ là bản nghĩ nhiều , trông chừng là chuyện ? Cũng một mặt , nhưng quá chướng mắt.
Hiện tại cô bất kỳ chứng cứ xác thực nào, cũng thể khẳng định bất cứ điều gì, nhưng cô vẫn chút lo lắng, khỏi chú ý nhiều hơn đến toa bảy.
“Quản gia, thể nghĩ cách giúp đến toa bảy xem thử nơi đó những thứ gì, cứ cảm thấy bất an.”
Màn đêm dần buông xuống, toa tàu ban ngày náo nhiệt lúc trở nên yên ắng, nhiều hành khách chịu đựng nữa lăn ngủ.
Tiểu Bảo đang ngủ bàn, Sở Nhất Y đắp áo lên, trong toa đầy ngổn ngang, cô suy nghĩ tìm quản gia.
“Chuyện dễ giải quyết, cô chờ ở đây, giờ xem .”
Đối với quản gia, đó thực sự là một chuyện khó khăn.
Anh điều khiển chiếc máy bay trinh sát mini và nhanh chóng tiến toa bảy.
Bên trong tối đen như mực, chỉ ánh sáng yếu ớt, may mà thể chụp ảnh rõ.
Toa bảy vốn là toa hàng hóa, cũng khá lớn, bên trong thực sự nhiều lương thực, dạo quanh một vòng, phát hiện điều gì bất thường.
Quản gia chau mày, chẳng lẽ chủ nhân nghĩ quá nhiều ?
Cũng gì , còn bớt nhiều chuyện, nhưng nếu ngoài thì xem , xem những khác chất những thứ gì.
Không thể nào chỉ toa hàng.
Vì , chiếc máy bay trinh sát mini đến toa , tìm kiếm một lúc lâu nhưng cũng tìm thấy gì.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc máy bay trinh sát mini tới gần một cái rương gỗ lớn, phát một tiếng “tíc tíc”. Quản gia thấy kỳ lạ, nhưng cũng thể nào xem bên trong , nếu thì chỉ thể nhờ đến xem.
“Có chuyện gì thế? Sao máy trinh sát mini của phát âm thanh như ?”
Nghe quản gia xong tình hình, Sở Nhất Y cảm thấy thoải mái chút nào.
“Không , nhiều tình huống, thật sự khó phán đoán, nếu thì chỉ thể cử trong xem thế nào.”