Trưởng tàu càng thêm tức giận, một đám vô dụng, là lúc nào còn rút dây động rừng, đúng là đầu óc.
Hai , vội đồng ý nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Mãi cho đến khi cánh cửa đóng mới thở phào nhẹ nhõm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trưởng tàu lúc nổi giận thật đáng sợ.
“Sở...”
A Đông ngủ một giấc, đầu óc tỉnh táo nhiều, đó nhớ tới một vấn đề quan trọng.
Lô lương thực của họ ?
Anh vội hỏi.
Đến khi thấy ánh mắt của Sở Y Nhất thì mới hiện tại bọn họ đang cải trang, thể gọi như .
“Hàng hóa của chúng ?”
Trong lòng lo lắng, màng đến những chuyện khác.
Sở Y Nhất thấy hỏi cũng trả lời ngay, mà đập đập Tiểu Bảo bên .
“Tỉnh dậy ngủ tiếp, buổi tối ngủ .”
Tàu hỏa rung lắc, đừng chứ Tiểu Bảo đang ngủ ngon, lúc Sở Y Nhất gọi một tiếng, mơ màng thức giấc.
“Ngô Dụng.”
“ đây, đừng to tiếng như thế, điếc.”
Thấy Sở Y Nhất đếm xỉa đến , A Đông thẳng dậy.
“Đến đây xuống , chuyện hỏi cô?Các chất hàng lên bằng cách nào thế?”
Vốn dĩ định trực tiếp cho lương thực trong gian, nhưng nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy , như thế ngược sẽ thu hút sự chú ý của khác.
Cuối cùng cho lương thực cho toa để di vật văn hóa đó, nhưng vẫn cần giải thích rõ ràng với A Đông.
“Đã với một tàu là chúng chuyển một lô hàng, việc còn đều do sắp xếp.”
“Vậy ai tiếp xúc với ?Là cô ?”
Tốc độ tàu khá nhanh, thứ hai bên đường ray cũng nhanh chóng lùi , Sở Y Nhất , nhất thời cảm thấy đờ đẫn.
“Không , là A Tín.”
“Ừm.”
Hết , chuyện với , đó nghiêm túc hỏi một vòng, chỉ thế thôi ?
A Đông cũng rốt cuộc Sở Y Nhất nghĩ thế nào, bộ dạng đang đăm chiêu của cô, cũng phiền, nhưng trong lòng giống như mèo cào, là khó chịu.
Tiểu Bảo từ giường xuống, lắc đầu, cảm thấy chóng mặt nên tính rửa mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-631.html.]
Sau khi rửa mặt, tỉnh táo hẳn mới ngoài.
“Buông , cứu với.”
Vừa bước thấy một đàn ông đang kéo một cô gái.
Cô gái đầy vẻ hoảng sợ, dốc sức lui về phía , nhưng nam nữ chênh lệch quá lớn, cách nào thoát khỏi xiềng xích của đàn ông.
“Em gái, lời , đừng cáu kỉnh nữa, em im lặng rời khỏi nhà, là bố lo lắng thế nào ? Mau về với , chung một nhà, hờn giận như thế.”
Người đàn ông lôi cô gái, lời lẽ khẩn thiết, những xem náo nhiệt xung quanh giờ mới hiểu, hóa là một gia đình, cô gái hiểu chuyện.
“Anh linh tinh gì thế? quen , là em gái của .”
Cô gái bật , hốt hoảng những xung quanh.
“Mọi hãy tin , thực sự quen , hãy giúp .”
“Cô gái, đừng cáu kỉnh nữa, trai cũng ngoài tìm , đừng để nhà lo lắng.”
Một bác gái trùm khăn trùm đầu cô gái và ân cần thuyết phục cô.
Cô gái lắc đầu như trống lắc, một tay sứcgạt bàn tay của đàn ông đang nắm chặt lấy tay .
“Bác ơi, cháu thực sự quen , chắc chắn ý , cháu thể theo …”
“Em gái, em cũng còn nhỏ nữa, cũng nên hiểu chuyện , đừng gây rối nữa, nhà ga ở phía , chúng mau xuống xe về nhà thôi.”
Cô gái kịp hết lời đàn ông cắt ngang, cho cô gái cơ hội nữa, bàn tay dùng lực mạnh hơn, cô gái đau đớn bệt xuống.
Tiểu Bảo thấy cổ tay cô gái túm lấy đỏ ửng, vẻ mặt đau đớn, đàn ông, vẻ mặt lãnh đạm thèm quan tâm chút nào.
Người đàn ông lôi cô gái đến chỗ xuống xe, xung quanh một ai tay giúp đỡ.
Thậm chí họ còn chỉ chỉ trỏ trỏ cô gái.
“Cô gái cũng còn nhỏ nữa, lời như thế, nếu là con gái của thì sẽ đánh gãy chân.”
“Chà, xem trai giận dữ kìa, trực tiếp động tay .”
...
Cô gái sang để cầu xin giúp đỡ, nhưng một ai giúp cô.
Thật sự chỉ thể như thế thôi , cô đàn ông xa lạ đưa , trông giống cho lắm.
Không , tuyệt đối .
Trong ánh mắt cô gái đầy vẻ quyết tâm.
Bị đàn ông lôi , cô khó khăn ngẩng đầu lên, từng một đang qua.
Khóe miệng đàn ông cong lên, trong lòng tràn đầy sự đắc ý, cô gái da dẻ mịn màng, bàn tay mềm mại, nhất định sẽ bán giá.
Bên tai vang lên thông báo tàu đến, trong lòng càng thêm kích động, cửa xuống tàu cách đó xa dường như đang vẫy gọi .