“Ý của là lương thực đó là do của kinh thành ủy thác cho lên tàu, định chở đến ven biển ?”
Trưởng tàu chau mày khi hai báo cáo.
“Người của kinh thành ư?”
“Cụ thể là ai thì chúng vẫn điều tra .”
Cả hai xong vội vàng cúi đầu, sợ trưởng tàu mất bình tĩnh, cho nên cúi đầu , mắt thấy thì tâm sẽ phiền.
“Vậy điều tra kỹ , hàng ở hai toa rốt cuộc là thế nào?”
Tự nhiên mất hàng,động tĩnh lớn như thế chẳng lẽ cảm giác?
Mặc dù hai cúi đầu, nhưng vẫn , bọn họ thực sự chuyện .
Thấy hai gì, trưởng tàu chắc chắn sẽ .
“Anh xem, hai những gì, hỏi cái rõ, hỏi cái thì , giờ thì , trực tiếp gì nữa, các đúng là việc thật .”
Bởi vì cảnh sát mang một lô hàng, giờ đang nóng ruột, thấy hai trong lòng càng giận dữ hơn.
Tuy những thứ đều là bí mật, nhưng những phía , bản thể đắc tội với ai, đây họ tùy ý tìm toa hàng, gây chú ý, giờ thì , chẳng là quá tùy ý .
“Trưởng tàu, đừng nóng giận, chúng nhất định sẽ rút kinh nghiệm, kiên quyết mắc những sai lầm như trong công việc , ngoài , toa lương thực xử lý thế nào?”
Một trong đó vội rót nước cốc của trưởng tàu, bày tỏ ý kiến, cuối cùng hỏi xem lô lương thực xử lý như thế nào.
“Xử lý thế nào?Anh nghĩ xem xử lý thế nào?Chúng đắc tội với ai.”
Anh tức giận trừng mắt hai họ, đó cầm tách uống một ngụm, nước mờ mịt khiến vẻ mặt càng thêm rõ ràng.
Thôi bỏ , hơn hết là đừng mất lòng cả hai bên, tình hình càng rõ ràng thì càng thể hành động hấp tấp .
“Sao thế? Vẫn đang nghĩ chuyện ?”
Sau khi Sở Y Nhất đưa Tiểu Bảo về, tâm trạng của , lúc đang giường, thẫn thờ phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-634.html.]
“Bố.”
Mặc dù gọi như thế kỳ cục, nhưng trong toa ở phía giường bên đang đến nên hơn là cẩn thận khi .
“Tại những ngăn cản? Sao sự thương cảm như thế?”
Tiểu Bảo hiểu, tuổi còn nhỏ, thể điểm bất thường bên trong thì tại nhiều ở đó một ai giúp đỡ cô bé .
Nếu thực sự lôi thì hậu quả chắc chắn khó mà tưởng tượng...
“Tiểu Bảo, cũng thể họ sự đồng cảm, nhiều đến và vội vàng, họ cũng cách nào phân biệt sự việc thật giả, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ phán đoán sai thì ? Không ai cũng năng lực gánh vác hậu quả, đúng ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Có lẽ là đây cô và Cố Hướng Đông bảo vệ bọn trẻ quá , cho nên khi gặp chuyện gì cũng chỉ suy nghĩ đơn giản.
“Hơn nữa, Tiểu Bảo , con thấy là phương hướng của con sai ?Xung quanh ai dũng cảm , cho dù bọn họ điểm thích hợp, nhưng mà con nên giận dữ và oán trách là bọn họ,mà là bắt cóc cô bé , cách khác, là một băng nhóm.”
Chuyện hôm nay khiến Sở Y Nhất nhớ lúc Phương Niên cùng Tiểu Bảo tàu gặp chuyện, nếu như Đường Cường , nếu như Cố Hướng Đông tới kịp thời thì lẽ cô trở thành một trong những bất hạnh trong đó.
Tiểu Bảo ngẩn , đúng thế, tại bản chỉ trích đám đông vây quanh, rõ ràng kẻ cầm đầu bọn họ, mà là đàn ông rắp tâm mưu mô .
“Con còn nhỏ, gặp chuyện gì cũng sẽ phán đoán dựa bản năng, đừng hấp tấp, thể thử suy nghĩ ở những góc độ khác .”
“Mẹ, con .”
Tiểu Bảo nản lòng, vốn dĩ bản cho rằng đó là chuyện lý, nhưng như thế, hình như bản suy nghĩ lệch lạc .
“Con thế, Tiểu Bảo, con ,những đứa trẻ bằng tuổi con chừng sẽ chạy thật xa nếu gặp chuyện .”
A Đông thấy Tiểu Bảo chán nản, nghĩ đến đám trẻ ở kinh thành cũng trạc tuổi Tiểu Bảo, gặp chuyện gì cũng chỉ xổm lưng lớn, Tiểu Bảo thế cũng coi như hơn .
“Chú Đông...”
Tiểu Bảo ngẩng đầu, đang định gì đó với A Đông thì thấy bóng dáng ngoài cửa, lời cũng nghẹn .
Sở Y Nhất tập trung, cô đang nghĩ đến chuyện bọn họ sẽ giải quyết lô lương thực như thế nào.
Sự im lặng trong toa tàu khiến cô định thần , cô theo ánh mắt của Tiểu Bảo và A Đông thì thấy cô bé rụt rè đó với chiếc ba lô tay.