“Được , cháu dễ chịu hơn chút thì mau ngoài, về chỗ , đừng chạy lung tung, kiểm tra vé thì ở yên một chỗ đấy.”
“Dạ, cháu thưa dì, cảm ơn dì, bụng cháu dễ chịu hơn chút sẽ lập tức về chỗ ngay...”
Chậm rãi đến gần cửa, thấy tiếng bước chân xa dần mới thở phào nhẹ nhõm.
Chắc sẽ mau thôi, sắp , chỉ còn hai trạm nữa là thể đến nơi gặp bố , đến lúc đó thể đưa bố về gặp .
Giang Ngải Lạc lấy mu bàn tay quẹt nước mắt mặt, đó chậm rãi mở cửa, thò đầu , thấy ai mới yên tâm, chậm rãi ngoài.
“Tiểu Bảo, con ngoài xem rốt cuộc Giang Ngải Lạc thế nào ? Nếu con bé chui thì chắc cũng nhiều tiền để ăn thứ gì .”
Vốn dĩ Sở Y Nhất A Đông xem , nhưng cô và A Đông còn việc , tạm thời thể rời khỏi .
nghĩ tới cô bé thấy yên tâm, tuổi còn nhỏ, một ngoài, xem gặp khó khăn, lúc e là đang đói bụng.
Cô thấy yên tâm nên bàn với Tiểu Bảo, bảo ngoài xem, đến cùng.
“Dạ , con loanh quanh xem thể gặp cô bé , cô bé một chắc chắc an .”
Nói thật, nếu ở cảnh của Giang Ngải Lạc thì liệu đủ can đảm và đầu óc để việc ?
Cậu cũng câu trả lời, lẽ bao giờ trải nghiệm như .
điều đó cũng ảnh hưởng đến sự ngưỡng mộ của Tiểu Bảo đối với cô bé,nghĩ là việc quan trọng hơn nên ngần ngại.
Cô bé cũng vẻ giáo dưỡng, nếu thật sự khó khăn thì lẽ chọn cách chui.
Những kẻ lúc nãy gặp, ai đồng phạm nào , cô bé chỉ một , thật là đáng lo.
“Bố, con đây.”
Tiểu Bảo lấy thức ăn chiếc bàn nhỏ ngoài.
“Liên hệ ?”
Thấy Tiểu Bảo , Sở Y Nhất hỏi A Đông.
“Vẫn gặp , nhưng nghĩ đây lẽ cũng là chuyện , nếu họ động tay lô hàng đó thì chắc hẳn sớm tay , chứ đến hiện tại vẫn bất từ tin tức gì, đối với chúng mà , tin tức chính là tin nhất .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-636.html.]
Kể từ sự việc ngày hôm qua, A Đông cũng hề nhàn rỗi, luôn cố gắng liên lạc với tiếng chung với , nhưng nhiều vòng cũng tìm quan trọng.
“Ừm, cũng lý. Qua tối nay, lô hàng chắc sẽ an , dù ngày mai cũng đến nơi .”
Tuy lô hàng đó đối với Sở Y Nhất chẳng là gì cả, nhưng đây là con đường mà đám Lưu Dịch sẽ , khi con đường trải xong, hàng hóa phía sẽ suôn sẻ hơn.
“Chúng đến chỗ trưởng tàu xem lỗ hổng nào .”
Đi ngoài mới cơ hội, ở đây rõ ràng động, cũng là cách .
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Y Nhất và A Đông đến, .
Tiểu Bảo len lỏi chen chúc giữa những toa xe đông nghịt, xung quanh vẫn thấy bóng dáng Giang Ngải Lạc .
Trong lòng thấy lo lắng, cô bé nếu nhân viên phát hiện thì sẽ đuổi xuống xe, thì cô bé tìm bố đây?
Hay là, chắc gặp chứ?
Càng tìm thấy thì trong lòng càng gấp gáp, càng sốt ruột thì càng dễ suy nghĩ lung tung, Tiểu Bảo càng trở nên nôn nóng.
“Ôi chao, con bé như thế? Muốn ăn cũng giật chứ?”
Một giọng chanh chua vang lên, to đến nỗi Tiểu Bảo chú ý đến cũng khó.
“Không , dì hiểu lầm , là em trai rơi, cháu chỉ định nhặt lên trả cho dì.”
Tuy Giang Ngải Lạc đói, nhưng cô bé vẫn giới hạn của , cô bé cầm ít bánh ngọt trong tay, đúng là dì ở mặt đang cầm tay em trai nhỏ rơi.
Cô bé nhặt lên định trả cho bọn họ, nhưng kịp lời nào thì dì mắng cho một tràng, khuôn mặt trắng nõn của cô chợt đỏ bừng vì hổ.
“Vậy còn mau trả cho chúng .”
Người phụ nữ giật lấy nó từ tay Giang Ngải Lạc mà thèm lời cảm ơn.
“Đây, con trai, hãy tránh xa loại như thế, như thể tám đời từng ăn thứ gì, phát hiện, lẽ sẽ nhét thẳng trong bụng...”
Con trai nhỏ chính mắng, rõ ràng là câu nệ, , tại như thế? Vừa là bản bất cẩn rơi, chị lấy đồ của con.
Giang Ngải Lạc mím miệng gì phụ nữ, câu nào, ở một lúc cũng đảm bảo , ở mặt một như , cô thấy mặt yếu đuối của .