Sở Y Nhất dậy xoa đầu .
“Đầu óc con nhanh nhạy thật, thôi tùy con, ý kiến gì, con gọi gì thì gọi đó.”
Cho dù gọi là gì thì cô bé cũng là con của , cũng gì đổi.
“Vậy , đợi cha về, ồ, đúng, đợi bố về con cũng đổi cách xưng hô xem bố phản ứng gì .”
Sở Y Nhất phản đối, cô cũng thích, Khai Tâm thì khỏi .
“Anh con ?”
“Ừm, con một lát, đến giờ ăn sẽ về, đúng , yêu, mau thức dậy , con ăn món thịt kho , cho con .”
Cô bé ôm lấy cánh tay của Sở Y Nhất và nũng nịu.
“Được , giờ thức dậy, tối nhiều đồ ăn cho mấy đứa, chịu ?”
Trình độ nấu nướng của Cố Hướng Đông thì ai cũng , đây từng ăn bát mì , lẽ cũng là bát mì nóng hổi bao nhiêu năm cô ăn, trời lạnh, một bát mì nóng hổi thìc thỏa mãn bao. Hiện tại, nếu cho thì chắc cô ăn nổi nữa.
“Ồ, đồ ăn ngon ...”
Mục đích đạt , cô bé Khai Tâm tung tăng chạy ngoài.
“Bộ trưởng, hôm nay tăng ca ?”
Tiểu Vương, ồ, , Tiểu Vương, hiện tại là trưởng ban Vương .
Trưởng ban Vương thấy Cố Hướng Đông từ trong văn phòng , trong tay cầm một bì hồ sơ, vô thức xem đồng hồ, mới đến giờ tan ca, bộ trưởng về nhà ?
“Tại tăng ca?”
Anh liếc xéo Tiểu Vương, vợ về , còn tăng ca gì.
“Ồ, tăng ca.”
Lại bóng dáng của bộ trưởng, đây lôi kéo cùng tăng ca chẳng lẽ là khác?
Chà, bực mà chẳng dám .
, chị dâu và Tiểu Bảo hôm nay cũng về, khó trách.
Vừa đến văn phòng, Tiểu Vương sực nhớ vợ Tiểu Khai hôm nay cần đến nhà họ vì chị dâu bọn họ về .
Thu dọn đồ đạc, cửa đóng then cài, cũng tan trở về nhà.
Lãnh đạo nghỉ việc , tăng ca, về nhà sum vầy với vợ con chẳng hơn .
Sở Y Nhất đang bận rộn trong nhà bếp thì Lưu Dịch, Lâm Dao Dao và Lưu Hạ đến.
“Ái chà, đến sớm bằng đến đúng lúc, tối nay lộc ăn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-658.html.]
Lâm Dao Dao thẳng nhà bếp, thấy Sở Y Nhất đang xắn tay áo, dáng vẻ chuẩn trổ tài, tít mắt .
“Thật ngại quá, chuẩn phần ăn cho , nên từ đến thì về đó nhé.”
Sở Y Nhất đuổi Lâm Dao Dao chút khách sáo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Người phụ nữ ở đây giờ khách sáo là gì.
“Ái chà, đừng như thế mà, dù gia đình cũng cần ăn cơm, chỉ là thêm vài đôi đũa mà thôi, huống hồ cô nhẫn tâm đuổi Lưu Hạ .”
“Cô bỏ cái kiểu đó .”
“Hì hì, , giúp cô , cô bảo gì thì đó.”
Lâm Dao Dao thức thời bắt đầu xắn tay áo.
“Ái chà, mấy hôm nay ăn cơm thật dễ dàng...”
Sở Y Nhất trợn tròn mắt, cô thật sự chuyện với phụ nữ , một ngoài chuyến , mệt rã rời, ăn ngon ngủ yên, vắt óc giúp Lưu Dịch nghĩ cách giải quyết vấn đề.
Người phụ nữ thì , trở về coi cô là sức lao động miễn phí, nấu ăn cho cô , thế mà còn to tiếng.
Quan trọng là cái miệng cô còn kén, ăn miếng cơm bảo đảm bla bla ngừng, món ít muối , món nhiều dầu quá, Sở Y Nhất vui thấy cô lắm chuyện như thế.
“Bố, bố tan về ?”
Cố Hướng Đông nhà thấy Lưu Dịch ở bàn, Lưu Hạ đang chơi đùa với Khai Tâm.
Cô bé thấy , chạy tươi chào hỏi.
“Bố ư?”
Cố Hướng Đông cũng là từng đứa trẻ nhà gọi bố như thế, chẳng qua hai đứa con của cứ luôn gọi và vợ là bố , lâu dần cũng quen, đột nhiên thấy cô bé gọi như thế, thích ứng lắm.
“ thế, bố, ở bên ngoài đều gọi bố như thế, con cảm thấy gọi như thế hơn là “cha ”, hơn nữa cũng đồng ý gọi .”
Cô bé cố vẻ, kiên định .
“Chị, chị gọi chú Cố và dì là bố ư?”
Cậu bé cũng tò mò về cách xưng hô , bước đến bên cạnh Khai Tâm thích thú hỏi, đôi mắt liên tục xoay tròn.
“Tùy con thôi, đồng ý là .”
“ thế, chẳng con một vòng bên ngoài về , là với con, ạ, bố là hơn , ha ha.”
Sau khi Khai Tâm và Lưu Hạ truyền dạy xong, hè hè chạy , chỉ còn Lưu Hạ ngẩn ở đó.
“Bố .”
Nghe vẻ hơn bố nên bé cũng gọi như , nhất định theo kịp các chị.