Nghe Sở Y Nhất thể đồng ý, Chu Lộ vội vàng giải thích.
“Ý của là cách chữa bệnh cho cô, e là cô tự trông Lạc Lạc, con bé trưởng thành, thấy con bé lấy chồng, sinh con đẻ cái, luôn bên cạnh con bé, bước qua giai đoạn quan trọng nhất của cuộc đời.”
Chu Lộ sửng sốt, cô ngờ Sở Y Nhất những lời như .
Trong lòng cứ nghĩ đến lời của Sở Y Nhất, nhưng vẫn thể tin .
“Cô Sở, cô là bác sĩ ? Cô cô thể chữa khỏi bệnh cho , cô mắc bệnh gì ?”
Chu Lộ thấp thỏm yên, ngọn lửa hy vọng nhỏ bé nhen nhóm nhưng lo sợ, liệu cô thể chữa khỏi bệnh thật ?
“Cô hiểu sai, thể chữa khỏi bệnh cho cô. Suy thận mãn tính nhiễm độc niệu, thể chữa khỏi bệnh của cô, chỉ cần cô chịu phối hợp với thì cô sẽ dần phục hồi và khỏe , đến lúc đó, cô cần đẩy Lạc Lạc cho khác, cô tự chăm sóc là .”
Trong lúc trò chuyện với Chu Lộ, quản gia đưa Chu Lộ hệ thống giám định ảo của , kết quả giám định cho thấy Chu Lộ nhiễm độc niệu, chỉ cần tìm nguồn thận thích hợp, tiến hành phẫu thuật ghép thận, đó từ từ phục hồi, Chu Lộ sống thêm mấy chục năm nữa cũng vấn đề.
“Cô thật ? thể chữa khỏi bệnh ?”
Tay Chu Lộ nắm chặt chăn, tim đập “thình thịch” dữ dội, cô thật sự căng thẳng.
Vốn dĩ cô chuẩn rời khỏi thế giới , nhưng phụ nữ mắt thề thốt rằng thể sống với Lạc Lạc cho đến lúc trưởng thành, cô thể căng thẳng, kích động cho ?
“Chính xác.”
Sở Y Nhất một nữa gật đầu khẳng định.
Không vì , cô cũng mới gặp Chu Lộ, nhưng giúp cô , cô khâm phục phụ nữ điềm tĩnh như nước , cô cũng thích con bé Lạc Lạc, con bé còn nhỏ mất yêu.
Vậy nên Sở Y Nhất quyết định tay giúp bọn họ.
Giang Ngải Lạc vội vàng ăn cơm xong chạy về.
“Chậm thôi em.”
Cô bé gấp gáp thấy mặt đất mặt, suýt nữa thì vấp ngã.
Tiểu Bảo vội đưa tay đỡ lấy cô bé.
Giang Ngải Lạc ôm chặt hộp cơm trong tay, thẳng dậy, chợt òa .
“Anh cường, em vô dụng lăm ? Chút chuyện nhỏ cũng xong. Mẹ em bệnh, nhưng em gì cả, em hận bản quá, em thà đổi tính mạng của với , Cường, em rời xa em …”
Trước mặt , cô bé che giấu những cảm xúc nhỏ nhoi của để lo lắng, nhưng dù cô bé cũng là một đứa trẻ, thể như chuyện gì xảy , đó là mà cô bé yêu thương nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-663.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiểu Bảo lúng túng khi thấy cô bé đang xổm mặt thảm thiết.
Cậu nên an ủi cô bé như thế nào, chỉ thể xổm xuống, dè dặt vỗ lưng cô bé.
Hãy , , để trút hết , trong lòng sẽ thấy dễ chịu hơn.
Giang Ngải Lạc cũng Cường cũng thể gì, nhưng lúc , tâm trạng cô bé suy sụp, kìm gào .
Cuối cùng, đợi đến khi cô bé mệt , nữa.
Cô bé dậy, vội vàng lau nước mắt, đặt hộp cơm tay Tiểu Bảo.
“Anh Cường, cầm giúp em, em rửa mặt, thể để .”
Nói xong, chạy đến nước nước.
Khi Giang Ngải Lạc và Tiểu Bảo trở phòng bệnh, Chu Lộ đang đó cùng Sở Y Nhất.
Giang Ngải Lạc thấy nụ của , trong lòng chút khó hiểu, cô bé luôn cảm thấy hình như gì đó khác lạ, tuy rằng đây cũng , nhưng nụ thoải mái tự tại như hiện tại thì hình như bao giờ .
“Mẹ, con mang cơm nước về , tranh thủ ăn lúc còn nóng.”
Cô bé mở hộp cơm, cầm đôi đũa sạch đưa cho .
“Lạc Lạc, con ngoan quá, cảm ơn con gái của , nhưng con xem, dì và đều ở đây, con lấy cho họ một phần?”
“Hả?”
Giang Ngải Lạc ngại ngùng, dì Sở và Cường.
“Con quên ...”
“Cái con bé ngốc nghếch , , sẽ từ từ dạy con là ...”
Sau ? Từ từ dạy ư?
Đã lâu cô bé những lời như , từ khi phát hiện bệnh, cô bao giờ những lời như , hôm nay , giống như một khác.
“Anh mua vé cho em, hôm nay em về . Đào Đào ở nhà lâu sẽ quấy đấy.”
Giang Sơn kéo Đường Hân khỏi cổng bệnh viện dừng , Đường Hân kịp vững câu .
“Em về, nếu về thì cũng cùng về.”