“Lộ Lộ, về một chuyến, những chuyện tự xử lý, đợi xử lý xong sẽ đến chăm sóc hai con em.”
Giang Sơn giải thích với Chu Lộ.
“Không cần , cần nữa.”
Chu Lộ đồng tình với việc Giang Sơn đang , cô từ nhỏ thơ văn, học văn hóa Trung Hoa, bao giờ đồng tình với việc ăn của Giang Sơn.
Có thể cũng là vì những điều mà hai mới càng càng xa.
Hiện tại thấy rằng việc giải quyết, đích đến đó, cô cũng đại khái giải quyết việc gì, nên càng thêm sa sút tinh thần.
“Lộ Lộ, em ở bệnh viện điều trị cho , lời bác sĩ, đợi về, tiền bạc em đừng lo, sẽ để đủ tiền cho em...”
Hai con cũng thiết tha lắm với Giang Sơn, Giang Sơn cũng thật sự giao hàng nên ở lâu , khỏi phòng bệnh.
Trước khi , gọi Lạc Lạc ngoài.
“Con cầm tiền , chăm sóc cho , bố sắp xếp xong tiền trong bệnh viện, con cần lo lắng về chuyện , đợi bố giải quyết xong chuyện sẽ .”
Dù Giang Ngải Lạc thành kiến với bố thế nào thì cô bé cũng từ chối tiền đưa, dù họ cũng cần.
Cô bé lặng lẽ cầm tiền, lời nào.
Giang Sơn cô bé, đưa tay sờ lên đầu cô bé nhưng thôi, rời khỏi.
“Sắp xếp xong cả ?”
Nhìn màn đêm dày đặc, hiểu Giang Sơn cảm thấy chắc chắn nên một hỏi.
“Anh Sơn, chuyện sắp xếp xong , đừng lo, đợi lát nữa tàu đến, chúng sẽ bốc hàng.”
Tuy trong lòng vẫn còn nghi ngờ, thực sự là đại ca hỏi bao nhiêu , nhưng vẫn thành thật trả lời.
Giang Sơn về phía xa, gì.
“Ái chà, Sơn, chuyện quan trọng đến cũng quan trọng bằng sức khỏe. Thấy bữa tối cũng ăn gì, đây là điểm tâm em , ăn một ít .”
Đường Hân quan tâm đến những gì họ đang bàn bạc với , đây là thời điểm thích hợp để bày tỏ sự quan tâm của đối với Giang Sơn.
Lần hứa sẽ cùng về khiến cô vui, nên cô cũng so đo những chuyện khác.
Giang Sơn cảm thấy khó chịu vô cớ khi thấy những thứ mà Đường Hân đưa cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-671.html.]
Giờ là lúc nào còn ăn với uống.
“Không cần , đói.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh hờ hững một câu, đó giơ tay đồng hồ, hiện tại còn đến một tiếng nữa là khởi hành, thật sự hy vọng thời gian thể trôi nhanh hơn.
Giọng và thái độ hờ hững của Giang Sơn khiến cô thấy khó chịu, cũng giữ vẻ mặt tươi ban đầu.
“Chị dâu, em thể ăn một ít ? Em cũng đói lắm , tối qua vẫn kịp ăn.”
Người đàn ông đó đang bàn chuyện với Giang Sơn cảm thấy bầu khí khó xử, thấy Đường Hân trong tay cầm điểm tâm thờ thẫn cứng đờ ở đó, vội một câu để dịu sự bối rối.
“Tất nhiên là , cho .”
Đường Hân nở nụ , đưa điểm tâm cho đàn ông .
“Cảm ơn chị dâu.”
Cũng là đói thật giả, đàn ông ăn ngấu nghiến, ăn khen ngớt.
“Ngon, ngon quá, chị dâu thật tầm , mua đồ ăn ngon như thế.”
Ừm, cũng cố gắng .
Bây giờ Đường Hân càng thấy khó chịu, ngẩng đầu Giang Sơn, phát hiện quan tâm đến tình cảnh của bọn họ, trong lòng chút thất vọng.
Giang Sơn ở bên đang khắc khoải chờ đợi, còn bên A Tín cũng đang nôn nóng thúc giục A Đông.
“ chứ rốt cuộc đang chờ cái gì? Giờ là lúc nào ? Muộn thêm mốt chút thì chở xong hàng , suy nghĩ nhiều như gì? Làm là .”
A Tín với vẻ mặt bực bội, nhưng A Đông gần đó thì vẫn điềm tĩnh, càng thêm bực bội trong lòng.
"Đậu hủ nóng kịp ăn, ngươi vội vàng gì? Lát nữa thể dùng."
A Đông A Tín, chậm rãi , mặc dù nơi bọn họ ở tối tăm ánh sáng, nhưng A Tín vẫn thể tưởng tượng vẻ mặt của A Đông lúc .
“Sốt ruột ăn đậu phụ nóng, gấp gáp cái gì? Lát nữa sẽ là lúc phát huy.”
A Đông A Tín, chậm rãi , cho dù nơi tối tăm ánh sáng, nhưng A Tín vẫn thể tưởng tượng vẻ mặt của A Đông lúc .
“Chậc, thật nhàm chán. , cùng nhiệm vụ nữa, với tính cách của hai chúng phối hợp với .”
A Tín quyết định ở với nữa, nếu ở nữa thì chỉ sợ nhịn lời mà thẳng tay hành động.