“Anh Sơn, , xảy chuyện .”
Người đàn ông chạy đến thở hổn hển.
Giang Sơn tim đập thình thịch, lời nào, thẳng về phía nhà kho nơi bọn họ thường dỡ hàng.
Đến nhà kho thấy các em quyền của đều đang đăm chiêu ủ dột, mặt họ là những chiếc thùng mở .
Giang Sơn thò đầu , bên trong gì cả ngoại trừ vài hòn đá.
“Rốt cuộc chuyện gì?”
Giang Sơn nổi cơn tam bành, chỉ cảm thấy đầu óc cuồng choáng váng, như thế ? Tại như thế ? Rốt cuộc xảy chuyện gì?
Hàng của ?
Anh bỏ hơn một nửa tài sản của để mua về, cũng kiểm tra từng thứ một, hiện tại hàng ?
Anh liếc mặt ở đó với ánh mắt sắc bén, nhưng ai thể cho chuyện gì xảy .
Đẩy cửa , mùi rượu nồng nặc xen lẫn những mùi khác khiến Đường Hân tự chủ cau mày.
Kể từ trở về từ nhà gam vẫn trạng thái như thế, nếu ngủ thì là uống rượu.
Hai thể nào trò chuyện với .
“Anh Sơn, dậy ăn chút gì , mấy ngày ăn gì, cứ uống rượu hoài , cơ thể chịu nổi , cơ thể là vốn liếng của con , cứ như thế thì ngoài kiếm tiền nuôi gia đình.”
Đường Hân huyên thuyên thu dọn những chai rượu rỗng.
Sau đó kéo tấm rèm vải che cửa sổ , ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu , ánh sáng chói chang khiến Giang Sơn khó chịu.
Anh cau mày mở mắt, trở , để đôi mắt chìm trong bóng tối.
Đường Hân đầu Giang Sơn bất động, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt.
Giang Sơn cho cô chuyện gì xảy , nhưng cô cũng ít nhiều đoán .
Lần bọn họ trở về, cũng vận chuyển một lô hàng trở về, nhưng đường vận chuyển xảy sự cố, Giang Sơn tổn thất nhiều.
Sau đó, ngày nào cũng vô thức, uống rượu ngủ, quan tâm đến bất cứ chuyện gì.
Đường Hân để bữa ăn chuẩn sẵn sang một bên, tức giận khỏi phòng.
Lúc cô ngoài đóng cửa, Giang Sơn dậy kéo rèm .
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau đó, lảo đảo giường, lâu bắt đầu ngáy như sấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-673.html.]
Tại kinh thành, Sở Y Nhất hẹn ngày mai sẽ tiến hành phẫu thuật cho Chu Lộ.
Lạc Lạc thấy lo lắng, cô bé một bồn hoa ngoài bệnh viện, hai tay vô thức nắm chặt góc áo.
Ánh mắt thẫn thờ khiến khác chịu đựng , cô bé đang nghĩ gì.
gian yên tĩnh ban đầu đột nhiên phá vỡ bởi một âm thanh “phù phù”.
Lạc Lạc định thần , tìm kiếm nơi phát âm thanh, cô bé thấy một ông cụ tóc hoa râm xe lăn, lúc ông cụ đang qua một bậc thềm nhỏ, nhưng ông lên , mệt thở hổn hển.
Giang Ngải Lạc vội vàng chạy đến, dùng sức đẩy xe lăn của ông cụ lên bậc thềm nhỏ.
“Ông ơi, ông đến đây phơi nắng ạ? Vậy cháu đẩy ông nhé.”
Xung quanh ông cụ ai nên Lạc Lạc giúp đến cùng, cô bé đẩy xe lăn của ông cụ đến ánh mặt trời.
“Vậy thì cám ơn cháu cô bé, may mà cháu ở đây, nếu thì ông cũng .”
Ông cụ ha ha, Lạc Lạc chỗ mắc kẹt, đúng là như .
Đi lên các bậc thang vất vả, nhưng nếu trở thì gì đó mắc kẹt, vì thực sự thể rơi tình thế tiến thoái lưỡng nan.
“Không ông, chuyện nhỏ mà.”
Lạc Lạc đẩy ông lão tới chỗ , lúc mặt trời ở đó, ông cụ phơi nắng, vị trí là .
“Cháu ơi, nhà cháu ai bệnh ?”
Ông cụ cô bé, sắc mặt hồng hào, tay cũng đeo vòng giấy gì, xem cô bé nhất định bệnh.
“ ạ, cháu bệnh, cháu ở đây chăm sóc .”
Lạc Lạc xuống, ông cụ trò chuyện với , đúng lúc cũng thể giải tỏa tâm trạng.
“Một cháu ? Bố cháu ? Làm một đứa trẻ như cháu ở bệnh viện ?”
Ông cụ thấy cô bé cũng lớn lắm mà ở đây chăm sóc bệnh, thật là hiếm thấy.
“Nhà cháu còn ai khác nữa, bố, bố gia đình riêng , nên thể ở cùng hai con cháu…”
Khi ở bên Giang Sơn, cô bé thái độ với , nhưng ngày mai hai con phẫu thuật, cô bé cảm thấy chút hoang mang và sợ hãi, lúc cô bé thật sự hy vọng một thể ở bên cạnh.
“Hóa là .”
Ông cụ thở dài trong lòng, đúng là ông bố vô trách nhiệm.
“Vậy cháu tim ông bà ngoại, họ chắc chắc sẽ bỏ mặc cháu.”