Dù lớn bao nhiêu thì cũng là cục cưng trong lòng bố , con gái sinh bệnh nhập viện, nếu bố thì chắc chắn sẽ bỏ mặc.
“Cháu ông ngoại bà ngoại, cháu từng gặp họ, họ đang giận của cháu, mãi mãi gặp nên chúa bao giờ gặp ông bà ngoại.”
Lạc Lạc gì mà ông bà ngoại giận như thế.
Vân Mộng Hạ Vũ
mỗi cô bé mắc , chẳng mấy chốc tha thứ cho cô bé ngay, cô bé cũng thường tự nhủ rằng, bố thể thực sự nổi giận với con cái của .
ông bà ngoại lâu mà vẫn tha thứ cho ?
Rõ ràng là như .
Nghe lời của Lạc Lạc, ông cụ bàng hoàng, một lúc lâu lời nào.
“Ông ơi, ông đấy, cháu là nhất đời , như thế ông bà ngoại giận ?”
Lạc Lạc hiểu, nên cô bé hỏi ông cụ ở mặt, ông cụ chắc chắn cũng là bố , liệu ông ?
Chỉ cần bản tại ông bà ngoại tức giận thì thể tìm cách giải quyết.
Đến lúc đó sẽ ông bà ngoại, cũng sẽ vui lắm.
“Hoặc lẽ ông bà ngoại của cháu sớm tha thứ cho .”
Ông cụ , Lạc Lạc bằng ánh mắt hiền từ.
Lạc Lạc nghĩ ông ngoại của cô bé chắc là như thế, nụ hiền từ và dịu dàng khiến khác thấy cảm giác thoải mái.
“Ngày mai cháu và phẫu thuật , cháu mong ở bên hai con cháu, nhưng lẽ là ai...”
Lạc Lạc rơi tâm trạng thất vọng.
“Ngày mai ông đến tìm hai con cháu, đừng thấy ông xe lăn, thể vẫn còn cường tráng lắm đấy, ngày mai ông sẽ cùng cháu phẫu thuật.”
Không hiểu ông cảm tình với cô bé , thấy giọng nũng nịu của cô bé, đột nhiên thấy bộ dạng cô bé vui vẻ lên.
“Hả? Không cần ông, dì chuẩn xong , thực cũng cần cháu gì.”
Lạc Lạc liên tục khua tay, , ngay cả ông cũng bệnh, thể bảo ông đến chăm cho .
lời ông cụ , Lạc Lạc còn hoang mang nữa.
“Bố, bố một ngoài ? Chúng con tìm bố khắp nơi.”
Một đàn ông đeo kính lo lắng chạy đến khi thấy ông cụ, thấy ông cụ đang trò chuyện với một cô bé thì mới thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-674.html.]
“Tím bố gì? Mấy đứa cho bố ngoài, thế nào, giờ bố ngoài phơi nắng cũng ?”
Thấy đàn ông đến, ông cụ mặt chỗ khác, đàn ông .
“Bố...”
Ở đây còn ngoài, ông cụ giữ chút thể diện nào cho , đàn ông cảm thấy hổ.
“Ông ơi, nếu nhà của ông đến thì cháu đây, cháu đang ở phòng bệnh chờ cháu về, cháu chào ông nhé.”
Lạc Lạc vẫy tay với ông cụ, đó một về phòng bệnh.
“Lạc Lạc, đến đây với .”
Chu Lộ ngẩng đầu nhiều , cô bé giờ mới về cô thấy lo lắng.
Lúc thấy cô bé trở về , mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sao thế ?”
Lạc Lạc vội đến.
“Có sợ ?”
Nhìn vẻ mặt sững sờ của Lạc Lạc, Chu Lộ đáp án, khỏi chút hối hận.
Con của cô thực sự dễ dàng, một như cô ...
“Me, sợ thì chắc chắn là giả, dù thì từ nhỏ đến lớn, bảo vệ con quá , một vết thương nhỏ cũng , hiện tại một cuộc phẫu thuật lớn, trong lòng chắc chắn sẽ lo lắng và sợ hãi, nhưng...”
Lạc Lạc cầm tay , trịnh trọng .
“Mẹ, trong lòng con mong đợi nhiều hơn là sợ hãi, mong sớm bình phục, mong chúng cùng nắm tay sống những ngày tháng .”
Chu Lộ Lạc Lạc, chợt cảm thấy cô bé trưởng thành , còn là đứa trẻ trong lòng đây, gặp chuyện gì cũng thể tự lo cho .
mà trong lòng vui cũng chút buồn, đứa trẻ cần gánh chịu những thứ , đáng lẽ Lạc Lạc ở độ tuổi nên vô tư vui vẻ, nhưng bởi vì thể tiều tụy của cô mà gánh vác cả thế giới.
may mắn , ca phẫu thuật ngày mai, cô sẽ bình phục, đến lúc đó hãy để cô bé vui vẻ và hạnh phúc.
Lưu Dịch và Lâm Dao Dao đều Sở Y Nhất phẫu thuật cho con Chu Lộ, Lưu Dịch mặt, bàn bạc riêng với bệnh viện, sẽ mượn phòng mổ của họ, quấy rầy khác, đương nhiên cũng thực sự dùng.
Người trong bệnh viện mặc dù thấy lạ, nhưng mấy ngày nay vẫn mượn phòng mổ, phòng mổ trống chẳng thứ gì, cũng bác sĩ cầm dao, thì thể gì đây?