“Chị thấy , chị đồng ý.”
Cuối cùng, Chu Lộ kiên định .
“Vậy giờ cháu chuẩn thứ, chắc là vẫn còn kịp, hôm nay xong, ngày mai thể bắt đầu .”
Tiểu Thuyên cũng đợi khác dặn dò nữa, trực tiếp gánh vác những chuyện vặt vãnh những việc nặng nhọc.
Sở Y Nhất xong, giải thích cặn kẽ cho mới bảo Tiểu Thuyên cửa hàng.
“Chị Lộ, hôm nay em thể trong tìm thấy cục trưởng Lưu là nhờ chủ nhiệm La giúp em nhiều, nếu thì em sẽ gặp đó.”
Sở Y Nhất tít mắt đến bên Chu Lộ, tinh tế .
“Vậy ? Không ngờ em thể gặp ở đó, thật là trùng hợp.”
Trên khuôn mặt Chu Lộ gì khác thường, Sở Y Nhất thấy chút do dự, chị Lộ trông vẻ như phản ứng gì, chắc là chủ nhiệm La ‘ tình, vô ý’ chứ.
Đó là một đòn giáng mạnh Chủ nhiệm La.
“Chị Lộ, rốt cuộc chị...”
Cuối cùng Sở Y Nhất vẫn hỏi , trong ánh mắt nghi ngờ của Chu Lộ, đổi giọng điệu đẽ.
“Rốt cuộc chị giận ?”
Chu Lộ trợn tròn mắt.
“Chị thấy hôm nay em sức sống, là em dọn dẹp cửa hàng để nghỉ ngơi?”
“Chị, chị Lộ, giờ em thấy chân em mềm nhũn , em nghỉ một lúc.”
Nói xong, Sở Y Nhất hoang mang bàn .
Cầm lấy ly nước của bàn, hớp một ngụm nước cho bớt ngượng ngùng.
Chu Lộ dáng vẻ cô, khóe miệng giật giật, đúng là thành thật.
Sở Y Nhất cái gì cũng giỏi, chỉ là lười biếng, bất kể là chuyện gì, chỉ cần để cô giải quyết thì cô sẽ bao giờ cau mày sợ sệt, nhưng gặp những chuyện nhỏ nhặt , cố gắng nghĩ cách, thể đừng thì sẽ .
Tuy là ba cùng ăn chung, nhưng trong lòng cô và Lâm Dao Dao đều rõ hầu hết những chuyện đều do Sở Y Nhất một , chỉ giao cho bọn họ một việc nhỏ, nên bọn họ cũng bao giờ để ý đến những điều .
Sáng sớm ngày hôm , cửa hàng tạp hóa Vô Ưu bày hai chiếc bàn dài, phía dựng lên một thứ giống như băng rôn, đó : “Người già bảy mươi tuổi thể đến đây nhận bánh trung thu miễn phí”.
Vừa mở nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhiều , nhưng một lúc vẫn ai tiến lên.
Tất cả những xem đều nghi ngờ trong lòng, “miễn phí” ư? Sao từ trời rơi bánh xuống , cũng lừa lọc gì đang chờ đợi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-696.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Y Nhất thấy khá nhiều vây xem nên chọn một ông trông vẻ lớn tuổi hơn tới.
“Bác ơi, bác thọ bao nhiêu ạ?”
Ông cụ thấy Sở Y Nhất đến mặt , tít mắt, trả lời chút tâm trạng chống cự.
“Ái chà, năm nay bác bảy mươi ba .”
Ông cụ bật và .
“Cơ thể bác vẫn cường tráng nhỉ, bác phù hợp với điều kiện trong sự kiện của tụi cháu, bác theo cháu nhận bánh trung thu , lễ mà, cũng coi như là quà tụi cháu gửi bác.”
Sở Y Nhất đưa hai tay định dìu ông cụ đến chỗ bàn ăn.
“Cô gái, thật là miễn phí, cần trả tiền ?”
Ông cụ chút do dự, ông nhận bánh trung thu nhưng lo lắng bên trong thứ gì khác, cuối cùng hỏi một câu.
“ thưa bác, nhận của bác một đồng nào, đây, giờ cháu đưa cho bác.”
Sở Y Nhất ngơ ngác khi thấy ông cụ gọi là cô gái, nhưng nghĩ đến sự chênh lệch tuổi tác của hai , ông cụ thể gọi cô là cô gái .
Sở Y Nhất tâm trạng vui vẻ, mang bánh trung thu đến nhét tay ông cụ.
“Bác ơi, chúc bác Tết Trung thu vui vẻ, sức khỏe dồi dào.”
Cầm trong tay những chiếc bánh trung thu đóng gói mắt, ông cụ kích động, đúng là miễn phí, tốn tiền mua.
“Cảm ơn cháu.”
Ông cụ cảm ơn Sở Y Nhất, đầu lắc bánh trung thu trong tay.
“Mọi xem, đúng là cần tiền, mau đến nhận .”
Nghe ông cụ như thế, mặt điều kiện phù hợp thì ùn ùn kéo đến, điều kiện phù hợp thì chạy nhanh về nhà, họ chạy về đưa lớn tuổi phù hợp với điều kiện đến.
“Các bác ơi, đừng chen lấn như thế, chú ý an , chúng xếp hàng theo thứ tự, cháu đảm bảo đều nhận.”
Sở Y Nhất sợ chen chúc đông đúc, nếu chen lấn va thì .
Cô ghế và hét lên hết cỡ, may mắn , các bác cũng khá hợp tác, một hàng dài xếp từ từ.
Những nhận bánh vui vẻ về, còn xếp hàng kiên nhẫn chờ đợi.
“Trên đời gì vô tư như , còn cho ăn miễn phí, cũng quá hạn sử dụng , hoặc bằng nguyên liệu gì?”