“Chà, chẳng ? Già , tre già măng mọc, chúng trở thành già , trông bọn trẻ .”
Nói xong, bừng đồ ngoài.
“Đừng nữa, mau trong giúp bưng đồ ăn .”
Nhìn bọn nhỏ chơi đùa với , Cố Hướng Đông lên tiếng nhắc nhở.
“Ha ha, đến đây, bố chỉ hung dữ với tụi con, hôm nay lễ mà, bố như thế .”
Tiểu Khai lè lưỡi, mặt ma theo trai trong nhà bếp.
Cả gia đình trong sân, ăn bữa cơm ngon, ngắm trăng, trò chuyện, chơi trò chơi, vô cùng hạnh phúc.
Ngày hôm , Tiểu Thuyên đến cửa hàng sớm hơn Sở Y Nhất như thường lệ, nhưng thấy một cô gái đang xổm ở cửa, chắc là do dậy sớm, lúc đang ôm gối, vùi đầu đầu gối rung rung.
“Cô gái, cô trốn ở đây gì thế? Hay là đến cửa hàng chúng để mua đồ?”
Cố Tiểu Thuyên tới mặt cô gái, hỏi cô gái đang xổm đất.
“Hả?”
Cô gái bối rối ngước lên thì thấy đang mặt , ánh nắng ban mai chiếu nhẹ cho Tiểu Thuyên che gần hết ánh sáng, cô gái rõ khuôn mặt của mặt.
“Anh là chủ cửa hàng ?”
Đứng lên vội nên cô gái lảo đảo, sợ cô ngã, Cố Tiểu Thuyên vội đưa tay đỡ.
“ đến mua đồ, đến tìm việc, ở đây còn tuyển ? việc chăm chỉ, chịu vất vả, hãy nhận .”
Trong lúc Tiểu Thuyên đang đỡ , cô gái nhanh chóng nắm lấy cánh tay Tiểu Thuyên, đó vội vã .
Tiểu Thuyên từng tiếp xúc gần với một cô gái nào như , đôi bàn tay trắng nõn non nớt đang nắm chặt lấy cánh tay , tim đập ngừng.
“Cửa hàng do mở, chỉ giúp việc trong đây mà thôi, thể quyết , nếu cô thực sự tìm việc thì chờ chủ của chúng đến, cô hỏi thím thử xem.”
Khi Cố Tiểu Thuyên ông chủ, cô gái rõ ràng cảm thấy thất vọng, đành lòng nên đưa đề nghị tiếp theo, gần đây cửa hàng bận rộn, tìm thêm một chắc cũng .
Tiểu Thuyên nghĩ như .
Quả nhiên, khi cô gái thấy điều , đôi mắt sáng lên.
Khi Sở Y Nhất đến nơi, thấy cô gái chuyện với Tiểu Thuyên phụ giúp một công việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-698.html.]
“Tiểu Thuyên, đây là bạn cháu ?”
Sở Y Nhất nghi ngờ hỏi, dường như bao giờ cô Tiểu Thuyên nhắc đến chuyện .
Nghe thấy giọng , hai đang trò chuyện trong cửa hàng đều giật , Tiểu Thuyên Sở Y Nhất vội vàng giải thích.
“Thím, cô gái đến tìm công việc ở cửa hàng chúng , cháu bảo cô đợi dì .”
Tiểu Thuyên băn khoăn, mơ hồ cảm thấy như là thích hợp, nhưng thấy bộ dạng của cô gái thì giúp cô .
“Ồ? Vậy hả? Cháu đến cửa hàng chúng tìm việc ?”
Sở Y Nhất thấy hứng thú, hai ngày nay cũng cô nghĩ tới vấn đề , chỉ ba thật sự là quá bận rộn, tuyển thêm một cũng là thể.
“Vâng, thưa bà chủ.”
Cô gái khá bất ngờ khi thấy Sở Y Nhất, cô ngờ rằng chủ của cửa hàng là một cô gái, hơn nữa còn trẻ trung xinh .
“Vậy cháu tự giới thiệu về , xem lý do tại cháu đến đây việc?”
Sở Y Nhất hỏi hết câu đến câu khác khiến cô gái trở nên căng thẳng, vô thức ngẩng đầu Tiểu Thuyên, Sở Y Nhất.
“Cháu tên là Chu Tiểu Nguyệt, năm nay mười tám tuổi , tại đến đây việc?”
Chu Tiểu Nguyệt dường như đang hỏi chính .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ồ, là vì hôm qua cháu thấymọi phát bánh trung thu cho những già bảy mươi tám mươi tuổi ở đây, bà nội cháu nhận . Cháu cảm thấy cửa hàng của giống những cửa hàng khác, nên cháu đến đây việc, ngoài còn thể kiếm thêm ít tiền...”
Nói đến cuối cùng dường như vẻ ngại ngùng, Sở Y Nhất cũng để ý, ai tìm việc chẳng là để kiến tiềm, chẳng lẽ ngoài trải nghiệm cuộc sống?
Chu Tiểu Nguyệt xong , thấy Sở Y Nhất hỏi tiếp nữa, chỉ chằm chằm cô , cô cảm thấy mất tự nhiên, kìm tự hỏi , là câu trả lời đúng, vấn đề gì ?
Nếu thì bà chủ là lời nào, còn chằm chằm nữa?
Trong lúc Chu Tiểu Nguyệt đang nghĩ nên gì thì Sở Y Nhất lên tiếng.
“Tiểu Thuyên, cháu thấy cửa hàng chúng cần tuyển thêm một đến việc ?”
Không ngờ rằng Sở Y Nhất chuyển vấn đề sang cho , Cố Tiểu Thuyên ngẩn , nghiêm túc sắc mặt cô.
“Cháu thấy cũng , như thế thì thím và dì Chu thể thoải mái hơn , công việc chỗ cháu, cháu thể tự giải quyết.”