Anh gì nhiều, chỉ bảo ông theo đưa đến văn phòng.
Mặc dù trai giới thiệu gì với ông rốt cuộc là ai ở trong văn phòng, nhưng xem là lãnh đạo trong nhà máy, thì ông gọi là lãnh đạo chắc chắn sai .
“Ừm.”
Chủ nhiệm ngẩng đầu ông chủ Chu, đó rằng chỉ hừm một tiếng.
Ông chủ Chu đợi chờ cả buổi, cũng thấy lãnh đạo thêm câu nào, cách nào, núi chạy đến thì bản đành chạy tìm núi.
“Lãnh đạo, là thế , một cửa hàng tạp hóa ở chỗ chúng đây ăn , đó thăm dò, nhiều hàng hóa của họ nhập từ chỗ của , vì nghĩ chắc chắn là sản phẩm bên , nên mới vượt xa ngàn dặm đến đây, cùng hợp tác với , thấy thế nào?”
Chủ nhiệm nhớ tới tin tức đó, cộng với bộ dạng hiện tại của ông chủ Chu , nếu là đúng nơi thì ông thật sự bật .
Có một thích giở trò khôn vặt, cảm thấy bản vô cùng thông minh, còn khác là kẻ ngốc.
Trên thực tế, mỗi bước bạn cho là thiết kế dày công là thứ mà khác mong đợi, điều thực sự nực .
“Ông chủ Chu, tò mò, cái nơi khỉ ho cò gáy của chúng , nhà máy mà, càng là nơi từng ai đến, nơi ?”
Nói thật, khi đến đây, ông chủ Chu cũng ngờ nhà máy ở nơi như thế , hơn nữa trông vẻ cũng sắp phá sản khiến ông nghi ngờ, trong nhà máy sản xuất những thứ mà cửa hàng Sở Y Nhất bán ư?
Có khi nào Tiểu Nguyệt nhầm ?
nếu đến thì ông cũng thể về tay , cũng tìm hiểu cho rõ ràng, đúng ?
Vậy nên cho dù trai mới đến thái độ với ông thì ông vẫn tiếp tục kiên trì để gặp lãnh đạo ở đây, nếu thể thì thể cùng hợp tác.
Nếu như là Tiểu Nguyệt sai thì ông cũng tìm hiểu rõ nơi , cũng mơ hồ nữa.
“Chuyện , thực cũng là cơ hội tình cờ, chỉ thể là giữa chúng duyên phận.”
Ông chủ Chu tránh về vấn đề chính, trực tiếp trả lời chủ nhiệm.
“Nếu ông chủ Chu đầy thành ý như thế, còn đặc biệt từ thủ đô đến đây thì chúng cũng thấy vô cùng vinh hạnh. Thế nhé, để tìm một nhân viên nghiệp vụ đến, yêu cầu gì thì cứ với , chúng sẽ lực phối hợp.”
Nói xong, chủ nhiệm hét to, định gọi trai ngoài đến đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-725.html.]
“Vậy thì thực sự cảm ơn lãnh đạo , giấu gì , sản phẩm của bên thực sự , tin rằng chỉ cần cửa hàng của sản phẩm do bên sản xuất thì việc kinh doanh sẽ ngày càng lên...”
“Chủ nhiệm, tìm ?”
Ông chủ Chu vẫn tâng bốc xong thì trai từ bên ngoài đẩy cửa .
“Đây là ông chủ Chu, cũng đó, dẫn ông chủ Chu xem sản phẩm mà nhà máy chúng sản xuất, đó và ông chủ Chu bàn về chuyện hợp tác, mau chóng đáp ứng những yêu cầu của ông .”
Nghe lãnh đạo , ông chủ Chu thật lòng cảm thấy chuyến uổng công đến, vất vả đường , xem cũng đáng .
Đợi đến khi bàn bạc xong việc hợp tác, vận chuyển sản phẩm từ đây về để trong cửa hàng, đến lúc đó xem cửa hàng Vô Ưu còn dương dương tự đắc nữa ?
Nụ khuôn mặt ông chủ Chu càng rạng rỡ hơn, ông dường như thấy tiền liên tục đổ túi , chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi khiến m.á.u ông sục sôi nhiệt huyết.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Y Nhất ở thủ đô, tuy rằng đang điện thoại nhưng một lời nào, chỉ là từ lúc bắt máy, nụ khuôn mặt cô rõ ràng.
Đến khi cúp máy, nụ khuôn mặt cô càng thêm rõ ràng hơn.
Cô Chu Tiểu Nguyệt đang liên tục bận rộn trong cửa hàng, cô thực sự cảm thấy vui mừng.
Có một nhân viên như thế, cô đỡ lo bao nhiêu.
“Bà chủ, cháu như thế?”
Nụ của bà chủ khiến cô thấy ngứa ran trong lòng.
“Thấy cháu việc giỏi như , dì vui, Tiểu Nguyệt , dì thực sự cảm ơn cháu, nếu cháu thì chắc dì sẽ kiếm ít tiền hơn .”
Nghe Sở Y Nhất , Chu Tiểu Nguyệt thấy hoảng sợ trong lòng, vô duyên vô cớ đột nhiên với câu đó, bà chủ ý gì?
“Bà chủ, cháu sai điều gì ? Dì cứ trực tiếp phê bình cháu, dì như thế trong lòng cháu hoang mang.”
Chu Tiểu Nguyệt thấp thỏm .
Sở Y Nhất “phụt” lên một tiếng.
“Tại cháu nghĩ như thế, dì thực sự nghĩ như thế, bởi vì dì kiếm nhiều tiền hơn, thêm bao nhiêu khách hàng đều là công lao của cháu, dì quyết định , tăng lương cho cháu, nếu thì với dốc sức lo lắng cho cái cửa hàng .”