Sở Y Nhất phấn khích ngừng, như thể ngày mai cả gia đình Quách Hòa Bình sẽ đến thủ đô .
Chỉ là Cố Hướng Đông vợ , khóe mắt giật giật, đó thấy vợ lấy nhiều cuốn sổ bất động sản, đó từng cuốn một, cố gắng tìm một cuốn gần sân nhỏ của .
Cố Hướng Đông còn cách nào, chỉ đành ngậm ngùi nuốt nước bọt.
“Ái chà, quá nhiều , Cố Hướng Đông, giúp em xem thử gần với tứ hợp viện của chúng ?”
Sở Y Nhất cũng ngẩng đầu, trực tiếp đặt một chồng vở đến mặt Cố Hướng Đông.
Anh thể gì, cũng gánh vác trọng trách nuôi gia đình, nhưng đây?
Anh một vợ siêu cấp vô dịch giỏi giang, gian phát huy.
Anh chỉ cần công việc của , chức vụ bộ trưởng nhỏ bé đó, ăn cơm mềm của là .
Chà, thật là phiền nào, chẳng chút áp lực nào trong cuộc sống cả.
Ừm, thực sự đúng là đồng vợ đồng chồng tát biển đông cũng cạn.
“Bộ trưởng nhỏ bé ư”?
Đây đều là tự sướng.
Trong suốt cuộc đời của , bao nhiêu từng chính trị thể vị trí bộ trưởng ?
Nhà ga ở thủ đô náo nhiệt hơn nhiều so với những năm .
Cố Hướng Đông, Sở Y Nhất và Cố Tiểu Thuyên sân ga, yên lặng chờ đợi.
“Thím, hôm nay chúng đến đón ai thế?”
Thật hoành tráng, ngay cả chú út cũng đến .
“Là trai của thím, gia đình họ sắp tới thủ đô để giúp thím.”
Trong lòng Sở Y Nhất ấm áp, Đường Cường vẫn là Đường Cường , chỉ cần cô việc cần thì sẽ giúp đỡ chút do dự.
Cũng giống như , cô gọi điện thoại kể về cảnh của , để Sở Y Nhất đợi lâu, cho cô một câu trả lời khẳng định.
Ngay đó, nhanh chóng xác định thời gian đến thủ đô.
Cô cũng là hiện tại Đường Cường gia đình ràng buộc, chỉ chị dâu, còn ba đứa con nhỏ, đến là đến, tình nghĩa như đáng để Sở Y Nhất chào đón họ bằng nghi lễ long trọng nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-744.html.]
Kèm theo tiếng còi tàu độc đáo ga là một làn khói xanh lơ lửng bầu trời.
“Anh, chị dâu, ở đây.”
Sở Y Nhất kích động vẫy hai tay, Đường Cường cách đó xa đang xách đồ, chị dâu bên cạnh ôm cô con gái nhỏ, phía còn hai đứa con trai.
“Mọi vất vả , thôi, chúng về nhà ”
Nói xong, Cố Hướng Đông tiến đến phụ xách đồ từ tay Đường Cường, Cố Tiểu Thuyên cũng phụ xách đồ từ tay hai con trai nhỏ để họ đỡ vác nặng.
“Có gì mà vất vả, cả dọc đường chỉ , cũng gì, gì đến mức thái quá .”
Đường Cường cởi mở, nhân tiện xung quanh.
“Ái chà, thủ đô đúng là khác, cảm thấy khí ở đây .”
Người đàn ông nào mà một ước mơ khi còn trẻ.
Khi Đường Cường còn trẻ, nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu cơ hội đến thủ đô để xem Quảng trường Thiên An Môn và Tử Cấm Thành, tại thành phố vuông vức , bằng nỗ lực của bản , nơi trú ẩn của riêng , thì quá .
Không ngờ rằng ở tuổi trung niên, thực sự cơ hội .
Khi Sở Y Nhất gọi điện cho , tuy trong lòng do dự nhưng trong thâm tâm vẫn tới, khi cùng nhà bàn bạc, ngờ họ hề do dự một chút nào, cho nên cả gia đình ăn nhịp với , ngay đó lên đường đến thủ đô.
“Em gái, cảm ơn em, lớn tuổi thế còn thể một cơ hội đến với thành phố mà mong .”
Sở Y Nhất Đường Cường , trong lòng chút khó chịu, trai của cô tuy là ruột, nhưng ở mức độ lớn, giúp đỡ Sở Y Nhất còn nhiều hơn nhà của , giờ còn vì một câu của cô đưa cả gia đình rời xa quê hướng để đến bên cô.
Hiện tại lời , sợ trong lòng sẽ gánh nặng.
“Anh, chị dâu, thực sự cảm ơn hai , khi nào em cần cũng giúp đỡ em mà đòi hỏi bất cứ điều gì đáp .”
Sở Y Nhất bắt tay với chị dâu, giọng nghẹn ngào.
“Em gái, xem em , nếu em gọi là , gọi chị một tiếng chị dâu thì em chính là em gái ruột của hai chị , chúng là một nhà, một nhà giúp đỡ lẫn gì cảm ơn, hơn nữa em đây là chuyện mà chị giờ nhất?”
Vợ của Đường Cường đập tay Sở Y Nhất an ủi .
“Em thấy là chúng về nhà , ở đây qua đông, chuyện cũng tiện.”
“ thế, xem kìa, các con, thôi, chúng về nhà thôi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Một nhóm ùn ùn kéo đến tứ hợp viện của nhà họ Cố.