Nghe thấy giọng Tiểu Bảo, Lạc Lạc lập tức ngẩng đầu lên, nhưng thấy chỉ một , nỡ liên lụy đến .
“Anh Cường, mau .”
“Chà, Giang Ngải Lạc, quả nhiên mày và hổ của mày giống như đúc, còn nhỏ học cách dụ dỗ khác, đây là bạn trai của mày chứ gì, đúng lúc để thấy bộ dạng nhếch nhác của mày, xem tiếp tục thích mày nữa ?”
Lạc Lạc xong vội vàng cúi đầu, đúng , cô bé Cường thấy dáng vẻ hiện tại của .
Tiểu Bảo Lạc Lạc dồn đường cùng, đau đớn đến thở nổi.
“Người nhà của Lạc Lạc đợi em về đến nhà ngoài tìm em , tin là chẳng bao lâu nữa sẽ tìm đến đây, khuyên mấy đứa mau , nếu thì lát nữa cũng .”
Những xung quanh Lạc Lạc đều ngẩn , thường ngày họ đều kiêu ngạo hống hách, bây giờ dám cứng rắn với lớn, nếu chuyện đến tai bố thì nhất định sẽ ăn đòn.
Hơn nữa, La Văn Quyên bỏ chạy từ lúc nào, bọn họ ở cũng vô nghĩa.
Bọn họ liếc cả đám bỏ chạy.
“Lạc Lạc, em thế? Có thương chỗ nào ?”
Tiểu Bảo vội vàng chạy đến nắm lấy cánh tay của Lạc Lạc tới lui, xem cô bé còn chỗ nào thương .
“Hu hu, Cường...”
Lạc Lạc đáng thương, cho đến giờ mới dám thành tiếng.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đừng , đừng , rốt cuộc xảy chuyện gì? Bọn họ là bạn học của em ?”
Trời muộn , khá gấp gáp, Tiểu Bảo cũng rõ khuôn mặt những , nhưng giống những bạn học của Lạc Lạc.
, nếu là bạn học thì cùng bắt nạt Lạc Lạc.
“Anh Cường, là...”
Lạc Lạc với Tiểu Bảo rằng La Văn Quyên xúi giục bọn họ bắt nạt cô bé.
định thì cô bé nhớ tới lời La Văn Quyên .
Hiện tại cô bé đang sống với ở nhà chú La, chú La đối xử với , gần đây nhiều hơn mười mấy năm qua.
Cô bé nụ của biến mất, cô bé mãi luôn vui vẻ và hạnh phúc.
Vì , cô bé thể , nếu cô bé La Văn Quyên bắt nạt thì nhất định sẽ cãi với chú La, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai , đó là điều cô bé thấy.
Chỉ cần hạnh phúc, bản chịu cực khổ cũng .
“Hửm? Là ai? Là ai bắt nạt em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-773.html.]
Tiểu Bảo bộ dạng Lạc Lạc định nhưng thôi, trong đôi mắt lộ vẻ lo lắng và sợ hãi, cảm thấy khó chịu.
Đây chắc là đầu tiên Lạc Lạc bắt nạt như , nhưng cho dù là như thế, Lạc Lạc vẫn bảo vệ bọn họ ? Rốt cuộc là ai? Sao thể nhẫn tâm bắt nạt một cô bé hiền lành như thế.
“Anh Cường, em , họ là bạn học của em, nhưng chơi với em, , ngày mai em sẽ chuyện rõ ràng với họ, em thích chơi như thế, yên tâm .”
Vừa nhân lúc Tiểu Bảo để ý, lấy tóc che phần má tát của .
Nhìn Lạc Lạc rõ ràng biến chuyện to thành chuyện nhỏ, ánh mắt Tiểu Bảo trở nên lạnh lùng, chuyện chắc chắn sẽ bao giờ kết thúc.
Tuy nhiên, tình trạng hiện tại của Lạc Lạc, thật thích hợp để hỏi cô bé sự thật, vì đưa cô bé về nhà .
“Được , tin em, nếu chuyện gì em giải quyết mà với dì Lộ thì hãy với , sẽ giúp em, đừng chuyện gì cũng cất giấu trong lòng, một chịu đựng, ?”
Tiểu Bảo cầm lấy chiếc cặp sách mà Lạc Lạc đang ôm tay, đó đưa Lạc Lạc băng qua con đường tối tăm đưa cô bé về nhà.
Khi trở về lòng nặng trĩu, thấy trai Tiểu Trụ đang chuyện với bố, thấy về, Tiểu Trụ vẫy tay chào.
“Tiểu Bảo...”
“Anh Tiểu Trụ.”
Tiểu Bảo thường ngày già dặn, nhưng thấy của , nhất là Tiểu Trụ từ nhỏ chơi cùng thì vẫn bộc lộ niềm vui như một đứa trẻ.
Cậu lon ton chạy tới.
Tiểu Trụ dậy ôm chặt Tiểu Bảo.
“Cao lớn , cũng cường tráng .”
Nói xong, Tiểu Trụ dùng sức vỗ vai Tiểu Bảo.
“Cái thằng , thường về nhà đúng giờ, hôm nay thế? Anh Tiểu Trụ đến đây một lúc .”
Sở Y Nhất cầm cái xẻng chạy , cau mày Tiểu Bảo cửa.
“Mẹ, đường con gặp tý chuyện nên chậm trễ ít thời gian...”
“Không , thím, thím cũng đừng em , cũng muộn, đúng lúc.”
Tiểu Trụ Tiểu Bảo và .
Tiểu Bảo cũng Tiểu Trụ.
“Anh, tối nay em ngủ với , chúng thể cùng trò chuyện với .”