Nhìn hai đứa trẻ bộ dạng mới quen , Cố Hướng Đông dậy nhà bếp phụ vợ nấu nướng.
“Tiểu Thuyên cũng chuyện gì? Nếu chuyện gì cũng một tiếng, giờ là lúc nào .”
Một hai đứa đều như thế, thật đúng là.
“Vậy thì đợi nó nữa, Tiểu Trụ ngoài thời gian quy định, quá thời gian cũng dễ rõ.”
Cố Hướng Đông thời gian, đó giải thích với vợ.
“Vậy , đợi nó nữa, ngoài bảo bọn trẻ chuẩn ăn cơm, còn món cuối cùng ở trong nồi.”
Sở Y Nhất bận rộn xào rau, ngẩng đầu mà chỉ dặn dò Cố Hướng Đông.
“Được, ngoài với chúng một tiếng.”
Cố Hướng Đông bưng tất cả đồ ăn chuẩn sẵn , đó gọi cùng ăn.
Cho đến khi ăn xong, Cố Tiểu Thuyên vẫn về, khi Cố Tiểu Trụ rời , trong lòng chút tiếc nuối.
“Tiểu Trụ, hai hôm nữa đến, trong nhà luôn , khi nào đến cũng , thiếu gì thì cứ với thím, thím gửi đến cho cháu...”
Sở Y Nhất nhiều, Tiểu Trụ cũng chê phiền phức, khuôn mặt nở nụ , cảm giác thật .
Lúc Lạc Lạc trở nhà họ La thì La Văn Quyên cũng về đến nhà, thấy Lạc Lạc với vẻ mặt nhếch nhác, sắc mặt lập tức sầm xuống.
“Bộ dạng mày như thế là đang cô ý cho mày là mày ở bên ngoài khác bắt nạt ?”
Cô bé chặn mặt Lạc Lạc, ánh mắt đầy ghét bỏ.
“Ngày nào cũng giả vờ là một con thỏ trắng ngây thơ trong sáng, nhưng thực là hẹp hòi nhất. Hừm.”
“Văn Quyên, Lạc Lạc về ?”
Chu Lộ đang nấu ăn trong bếp, mơ hồ thấy nhà, hắng giọng hỏi La Văn Quyên.
“Dì, Lạc Lạc về , con bảo em rửa tay chuẩn ăn cơm.”
“Ừm, , cũng sắp xong , các con rửa tay chuẩn ăn cơm .”
“Vâng, cháu dì.”
Ngoan ngoãn và lễ phép, sẽ ai nghĩ rằng cô bé đang mặt xúi giục khác bắt nạt ở trường.
Sau khi trả lời xong câu hỏi của , vẻ mặt lập tức đổi.
“Chị mệt ?”
Lạc Lạc cảm thấy bất lực, cô chân thành đối xử với khác, nhưng tại La Văn Quyên thấy cô bé?
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-774.html.]
Ở trong gia đình , cô bé cố gắng giảm thiểu tối đa cảm giác tồn tại của , chẳng lẽ rời khỏi gia đình thì cô bé sẽ nhắm nữa ?
“Mệt ư? Nếu tại các thì tao cần như , mày còn mặt mũi hỏi mệt hả, nực .”
Nói xong, , đầu định rời khỏi, vài bước dừng .
“Tao khuyên mày nhất hãy suy nghĩ cho kỹ lát nữa nếu hỏi thì sẽ trả lời thế nào.”
Lạc Lạc cần nghĩ cũng La Văn Quyên đang cái gì, Lạc Lạc cần soi gương cũng nửa mặt bên trái của nhất định sưng đỏ, lát nữa ăn cơm chắc chắn sẽ giấu , nhất định sẽ hỏi, trả lời thế nào mới quan trọng.
Lạc Lạc im lặng trở về căn phòng nhỏ của , đặt cặp sách xuống, đó một gian phòng khác, mở vòi nước bắt đầu rửa tay rửa mặt, nước lạnh như băng vỗ lên mặt dịu vết đỏ và sưng tấy má.
“Lạc Lạc, rửa xong , mau đến ăn cơm , bới cơm xong .”
“Nào, Văn Quyên, đây là của con, ăn nhiều chút, mấy đứa quá gầy , ăn nhiều mới cao lớn .”
Chu Lộ đầu Lạc Lạc, chỉ đặt bát lên bàn, gọi cô bé sang ăn cơm, đó chào hỏi La Văn Quyên.
La Văn Quyên đắc ý Lạc Lạc.
Lạc Lạc một câu nào, thẳng đến vị trí của và xuống.
“Lạc Lạc, mặt của con thế?”
Chủ nhiệm La Lạc Lạc cúi đầu ăn cơm, ngẩng đầu lên, nhưng vẫn thấy gò má sưng to giữa những sợi tóc của cô bé, vội dừng đũa hỏi.
Giờ Chu Lộ mới chú ý đến tâm trạng của Lạc Lạc.
Lạc Lạc xót xa trong lòng, còn là của một nữa?
“Lạc Lạc, con thế?”
Chu Lộ vội đặt bát xuống, vội đưa tay vén tóc Lạc Lạc, hai gò má sưng đỏ hiện mặt .
“Ôi trời, Lạc Lạc, mặt của con thế?”
“Dạ , con bất cẩn té thôi ạ, cả.”
Chu Lộ ăn nữa, vội vàng dậy, nhúng khăn nước lạnh nhẹ nhàng đắp lên mặt Lạc Lạc.
“Có đau ?”
Cô đột nhiên cảm thấy thời gian bỏ bê Lạc Lạc nhiều, đây chuyện về Lạc Lạc cô đều , nhưng hiện tại, cô chú ý đến sự khác thường của Lạc Lạc ngay từ đầu, là La thấy khuôn mặt Lạc Lạc thương.
“Không, ơi, đau.”
Lạc Lạc , nhưng khóe miệng cong cong kéo gò má sưng vù, khó coi.
“Văn Quyên, con và Lạc Lạc học chung trường, con là chị, bảo vệ em, hai đứa cùng học về, cũng coi như săn sóc .”