Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế - Chương 787

Cập nhật lúc: 2025-09-25 22:07:13
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông ngẩng đầu những học sinh đang cúi đầu, rõ ràng là đang chột , La Văn Quyên đang thẳng lưng, so sánh với , ai đúng ai sai, dường như cũng cần suy nghĩ nữa.

“Nếu chuyện xảy thì chúng cũng sẽ thoái thác, suy nghĩ thế nào thể với chúng , đuổi học những học sinh sẽ xử lý thế nào?”

Nghe thấy sắp đuổi học, các học sinh cúi đầu, thút thít, trong lòng sợ hãi đạt tới cực điểm.

Chủ nhiệm La trả lời chủ nhiệm Lâm ngay mà đầu nghiêm túc Lạc Lạc.

“Lạc Lạc, trong chuyện , con là hại, bất cứ tư cách gì để giúp con quyết định, nên con suy nghĩ thế nào thì thể với các giáo viên của con, bố tin họ nhất định sẽ đưa cách xử lý công bằng nhất.”

Sau khi chủ nhiệm La xong, ánh mắt của đều đổ dồn về phía cô bé.

Ngay cả một học sinh chỉ cúi đầu cũng vô thức ngẩng đầu lên, Giang Ngải Lạc với ánh mắt cầu xin.

Lạc Lạc bọn họ, trong đầu nhớ tới bọn họ hết đến khác sỉ nhục , lúc trong lòng đột nhiên trào dâng một khoái cảm mãnh liệt.

Trước đây cao cao tại thượng, những gì thì với , hiện tại như thế ?

Tuy nhiên, cô bé cảm thấy buồn, bản đây cũng như thế, bọn họ với ánh mắt cầu xin, cầu xin bọn họ buông tha cho , đừng gây chuyện với nữa, cô bé chỉ lặng lẽ đến trường mà thôi.

“Các từng nghĩ, từng các bắt nạt ngày nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ, khi nào các sẽ xuất hiện, bản gì chọc giận các , lúc nào các sẽ đến gây phiên phức cho , cho dù là thời điểm nào, trong trường hợp nào, các từng nghĩ đến , nếu như một ngày các cũng chịu đựng tất cả những gì đang trải qua thì các sẽ cảm thấy thế nào?”

Lời tố cáo của Lạc Lạc khiến mặt đều im lặng.

“Các sẽ nghĩ đến, bởi vì các ngu ngốc, suy nghĩ của , chỉ bảo , khác gì thì theo, các vênh váo kiêu ngạo đó như vai hề, nhưng các trong mắt , các cũng là vai hề.”

Cô bé nhút nhát, nhiều khi chỉ nhẫn nhục chịu đựng, nhưng ‘con thỏ nổi nóng còn cắn ’, ai mà chẳng nổi nóng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-787.html.]

“Thầy cũng , thầy chỉ bạn học nên hòa thuận với , đều là bạn học, đừng dùng cách xử lý kịch liệt, chuyện gì thể trao đổi với , nhưng thầy thực sự tìm hiểu , thầy , bởi vì trong lòng thầy, nhiều hơn một chuyện chi bằng bớt một chuyện, dù em cũng bao giờ rùm beng lên, nên thầy mắt nhắm mắt mở, để mặc họ bắt nạt em.”

Thầy giáo đột nhiên Lạc Lạc gọi, , theo lời cô bé, ông chột sờ mũi .

“Các đều là những kẻ ích kỷ, nếu các xem trọng thể diện như thế thì các xin trong đại hội giáo viên học sinh.”

Ngày hội giáo viên học sinh trường, trời nắng chói chang, học sinh xếp hàng ngay ngắn phía , họ tưởng rằng hôm nay là lễ chào cờ bình thường, nhưng ngờ là buổi xin Giang Ngải Lạc.

Người sân khấu lượt đổi, nhưng nội dung giống đến kinh ngạc, đều xin học sinh Giang Ngải Lạc, nhưng hầu hết những khán đài đều chuyện gì đang xảy nên khỏi đưa mắt và hỏi nhỏ, rốt cuộc chuyện gì xảy .

Tất nhiên, cũng một ít điều gì đó.

Giang Ngải Lạc bước lên sân khấu giữa những ánh mắt nghi ngờ.

“Các bạn học sinh, chính là xin , Giang Ngải Lạc.”

Toàn trường lập tức im bặt, bọn họ Giang Ngải Lạc là ai?

“Trong lòng các bạn nhất định sẽ tràn ngập những nghi ngờ rằng tại ở đây, những học sinh tại xin , nếu như thế thì thực sự ngưỡng mộ các bạn.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Từ khi bước chân lên sân khấu , Giang Ngải Lạc còn đường lùi nữa, từng nghĩ tới việc sẽ tiếp tục ở ngôi trường , nhưng một việc cô bé nhất định .

“Sở dĩ ngưỡng mộ các bạn, là vì các bạn chắc chắn từng trải qua bạo lực học đường. Không sai, họ xin bởi vì chịu sự sỉ nhục của họ trong một thời gian dài, nhốt trong nhà vệ sinh, tạt nước lạnh, cố ý ngáng chân ngã, chặn đường về nhà, tát sưng má, xé sách vở, ...”

“Tất cả điều chỉ vì họ thích , thật nực , họ thích nên bắt trải qua những ngày tháng đau khổ như sống trong địa ngục, dựa cái gì chứ?”

 

Loading...