Cố Hướng Đông  với  , “Mẹ, con cảm thấy quyết định  nãy của   đúng. Chúng   ở riêng ,  và bố sống chung với , những  khác thích  gì thì ,  thể nào nuôi nổi một kẻ vong ân bội nghĩa.” Nói xong,  kéo tay cô vợ nhỏ của  định rời khỏi nhà.
“Ôi trời em trai, thằng bé còn nhỏ mà, chúng  đều là  lớn với , đừng  chấp nhặt với thằng bé.” Nói đến đây, Trần Chiêu Đệ cũng  bảo Cố Tiểu Xuyên  một câu xin .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Em  chấp nhặt với cháu.” Sở Y Nhất trả lời.
Khi Trần Chiêu Đệ  thấy điều , cô vui mừng khôn xiết.
“ mà nếu bước  khỏi ngôi nhà ,  khác sẽ  vì nó là con nít mà nương tay với nó . Chị  thể sống với thằng bé cả đời,   thể cứ đổ vỏ giúp cho thằng bé mãi  ?” Sở Y Nhất  xong, mặc kệ Trần Chiêu Đệ, cô xoay  rời khỏi gia đình họ Cố.
Cố Hướng Đông ôm Tiểu Bảo  theo ,  âm thầm nắm tay Sở Y Nhất.
Sở Y Nhất hất tay , “Anh  gì thế, đang giữa chốn đông  đấy, đừng  kéo kéo nắm nắm nữa, kẻo lát nữa em    là tác phong  .”
“Vợ , em đừng giận nữa mà.” Cố Hướng Đông  với giọng thận trọng.
“Sao   trở về ? Chuyện quan trọng cũng   một tiếng.” Thật  trong lòng Sở Y Nhất cảm thấy  vui.
“Còn chẳng  là vì nhớ hai  con em  .  lúc mấy chuyện    cũng  giải quyết xong , nên  về nhà thôi. Em xem thử, bộ quần áo  mặc   ?” Cố Hướng Đông mặc bộ quần áo mà Sở Y Nhất  gửi qua cho ,   đặc biệt mặc lên và  về nhà để cho cô xem.
“Rất là  trai. Anh đừng  đắc ý nữa, trời sắp tối ,    thể  rõ  chứ, mau về nhà thôi. Bố và  cả cùng  hai còn đang ở bên nhà chúng  đấy.” Sở Y Nhất sợ về muộn , bố và các  của  trở về  nhà họ Cố.
Vừa  Sở Y Nhất  ,  cũng nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ bước chân.
“Em dâu về  , ôi, em trai cũng về luôn  , thật là trùng hợp.” Cố Kiến Quân  Cố Hướng Đông  phía  Sở Y Nhất,  ngạc nhiên  vui mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-91-tran-thu-o-nha.html.]
“Bố,  cả,  hai. Em chỉ  mới tới thôi.” Bố Cố và Cố Kiến Quốc gật đầu.
“Bố,  cả,  hai, lát nữa   ăn cơm ở bên  . Con  mua một ít rượu về cho  , lát nữa   ở  uống một chút. Con   cơm đây.” Sở Y Nhất    xách đống đồ trong tay của Cố Hướng Đông   phòng bếp.
“Ồ, hôm nay còn  rượu uống nữa ,  thì   uống nhiều một chút mới .” Trong gia đình họ Cố, Cố Kiến Quân là   tính cách  nhất, khiến   cảm thấy  thoải mái khi sống chung với .
“Em út, công việc mới như thế nào ,  quen ?” Bố Cô và Cố Kiến Quốc đang bận  việc, còn Cố Kiến Quân thì  chuyện phiếm với Cố Hướng Đông.
“Mọi thứ đều , còn dễ dàng hơn trong quân đội.” Mặc dù trời  khuya nhưng dựa  trực giác nhạy cảm của , Cố Hướng Đông cảm nhận  bên cửa sổ trong căn phòng của gia đình  Cẩu Đản   đang  chằm chằm  . Nếu như   đoán sai, đó chắc chắn là cái tên thanh niên trí thức đáng ghét mà vợ của   nhắc tới trong lá thư cô  cho .
Ánh mắt sắc bén liếc qua bên đó, xem    trấn thủ ở nhà . Triệu Lý Tưởng đang  bên cửa sổ, cảm thấy  áp lực, nhanh chóng rời khỏi cửa sổ.
“Trời  tối ,    đèn thế , bình thường  cũng  xem sách gì .” Mẹ của Cẩu Đản  gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa bước  bên trong, nhét một quả trứng gà  luộc chín  trong tay của Triệu Lý Tưởng, “Ăn cho  sức .”
“Chị dâu, vẫn là chị đối xử  với em.” Trong phòng tối đen như mực, Triệu Lý Tưởng nhân cơ hội xoa xoa tay của  Cẩu Đản, bảo  Cẩu Đản   phản kháng,  đó trực tiếp kéo  Cẩu Đản  trong lòng của .
“Ôi trời,  cái gì thế, đừng  đụng tay đụng chân chứ.” Mẹ Cẩu Đản vặn vẹo, miệng   những lời phản kháng, nhưng cơ thể  chẳng nhúc nhích tí gì.
“Chị dâu  của em, em  động tay cũng sẽ  động chân, em động miệng  !” Nói xong  hôn  Cẩu Đản, bóng tối tiếp thêm dũng khí cho hai  bọn họ. Cứ thế cho đến khi trong sân truyền tới giọng của bố Cẩu Đản, hai  mới chịu rời .
Mẹ Cẩu Đản chỉnh  quần áo thật gọn gàng  mới bước  ngoài.
“Trời sắp tối ,    bật đèn .” Bố Cẩu Đản  chút bực bội.
“Bật cái gì mà bật,   tiền.” Mẹ Cẩu Đản trả lời  với giọng  hề khách sáo.
“Bố , mấy tháng  con còn đang nghĩ thầm, nhà chúng  đến bao giờ mới  thể ăn  một bữa thịt đây. Bây giờ thì  ,  chỉ  thịt mà còn  rượu. Bố, con thấy  khi ăn xong bữa cơm , con  thể  xuyên đêm  nữa đấy.” Cố Kiến Quân  thức ăn ngon  bàn, trong lòng  xúc động.