Trán Phó Nhiêu va lồng n.g.ự.c vững chãi của , đầu óc vốn choáng váng giờ càng xây xẩm.
“Nhiêu Nhiêu...”
Giọng của nam nhân trong trẻo và êm dịu, ngân dài bên tai nàng, tựa như một cái móc câu lòng , thôn tính ý thức của nàng từng chút một.
Những gì nàng ăn lúc sáng nôn hết, vội vàng chạy đến cung của Hoàng hậu, tuy Hoàng hậu chuẩn điểm tâm cho nàng, song nàng cũng dám ăn, sợ lỡ nôn nghén sẽ khiến Chu Hành Xuân hoài nghi nên vẫn ráng chịu đựng.
Vừa khám bệnh cho Hoàng đế, quỳ một lát mà như nỏ mạnh hết đà.
Lúc , nàng cực lực áp chế sự khó chịu trong lồng n.g.ự.c xuống, sợ manh mối, túm chặt lấy viền áo n.g.ự.c , vùi đầu lòng Hoàng đế, cảm giác cơn buồn nôn trong n.g.ự.c dâng lên mãnh liệt khiến hốc mắt nàng ngân ngấn chút
nước mắt.
“Nhiêu Nhiêu, nàng ?”
Hoàng đế để ý thấy nàng giẫm hụt chân, cũng nhận sắc mặt nàng lắm, cúi đầu nàng, thấy Phó Nhiêu hiếm khi vùi đầu lòng , chỉ lắc đầu nguầy nguậy, chịu lên tiếng.
Lòng Hoàng đế sinh nghi, đỡ vai nàng, đưa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng xa một chút.
Phó Nhiêu cố gắng hết sức kìm nén cơn khó chịu xuống, ngay lúc hoài nghi, nàng ngước đôi mắt ươn ướt lên, mệt mỏi đáp: “Bệ hạ, chỉ đói bụng thôi... dậy muộn, để lỡ bữa sáng, đến cung của Hoàng hậu nương nương, tới giờ vẫn ăn uống...”
Giọng nàng quá đỗi mềm mỏng, nhỏ yếu sức, đỏ mắt chờ mong, Hoàng đế mà tim mềm nhũn: “Khó trách...” Cau mày phân phó với bên ngoài: “Lãnh Hoài An, đưa cơm lên!”
Phó Nhiêu thấy tiếng bước chân, cụp mắt xuống, cơ thể lấy chút sức lực, lẳng lặng dậy khỏi vòng tay của , di chuyển thắt lưng quỳ xuống, nâng tay áo lặng lẽ lau nước miếng tràn khóe môi, vùi mặt thấp, thầm lấy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-110.html.]
Lãnh Hoài An phất tay, dẫn theo một đám nội thị tiến lên dọn cơm, đích bên cạnh thử độc trong đồ ăn, xác nhận gì khác thường mới hầu.
Hoàng đế ngay ngắn sạp, chằm chằm Phó Nhiêu nhúc nhích, ngước mắt Lãnh Hoài An, : “Truyền một bát tổ yến lên đây.”
“Vâng.” Lãnh Hoài An lui xuống phân phó.
Phó Nhiêu khỏi liếc mắt Hoàng đế một cái, Hoàng đế phất ống tay áo, nhận khăn ướt nội thị đưa tới lau tay, nhận một chiếc khăn khác đưa cho Phó Nhiêu, Phó Nhiêu nhanh chóng nhận lấy bằng hai tay, lau xong thì đưa cho nội thị, liếc mắt bàn, nàng dịch đầu gối qua.
Hoàng đế đầu gối nàng, dịu dàng : “Ngồi dậy dùng bữa .”
Phó Nhiêu do dự một lát: “Bệ hạ, như thế …”
Hoàng đế khẽ: “Chuyện mà nàng còn ít ?”
Phó Nhiêu nghẹn lời, vành tai phiếm hồng, nàng đang cõng mấy tội lớn khi quân đấy, nàng dứt khoát vịn bàn cẩn thận dậy, xuống ghế con lót đệm gấm bên cạnh. Hoàng đế động đũa , hiệu cho nàng bắt đầu ăn.
Phó Nhiêu lập tức ôm chén nhỏ màu đỏ xúc mấy miếng cơm miệng, nuốt mấy ngụm cơm, dễ chịu hơn nhiều, lập tức nội thị tiến lên định giúp Phó Nhiêu chia đồ ăn, Hoàng đế giơ tay, hiệu cho xuống, tự kéo ống tay áo gắp mấy món cho Phó Nhiêu.
“Cách đây lâu Tư nông giám trồng một thửa ruộng chân núi Vạn Thọ, là thực phẩm đưa đến từ Nam Dương, gọi là khoai tây, ngự trù chiên lên, rắc chút gia vị hành hoa, mùi vị tệ, nàng nếm thử xem.”
“Đây là nhất phẩm La Hán Diện Cân(*), nhất phẩm Du Điệp Quả Hoả Thiếu(**), còn Tố Khoái Tam Tiên(***)...” Hoàng đế đẩy tất cả mấy đĩa nhỏ nội thị bày mặt tới mặt Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu cắn mấy miếng khoai tây, mềm mịn mà ngấy, gật đầu lia lịa: “Bệ hạ, mùi vị tệ.” Thấy Hoàng đế động đũa, nàng ậm ờ : “Bệ hạ, ngài cũng ăn .”
Hoàng đế , đích múc cho nàng một chén đậu phụ hầm nhân sâm và nấm.
Hương thơm ngào ngạt tỏa khắp bốn phía, khiến thèm ăn.
Có điều, hình như nàng ngửi thấy mùi sơn tra, thể là khẩu vị của Hoàng đế , ngự trù thêm sơn tra khai vị, nhưng mang thai nên ăn sơn tra, nhất là khi mới hoài thai, ăn sơn tra dễ sảy thai.