SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 35

Cập nhật lúc: 2025-03-18 06:41:19
Lượt xem: 212

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trình Khang ngay thẳng, một lòng thấy đáng Phó Nhiêu, nhân tiện đ.â.m Từ Gia một nhát.

Đứng phía chúng thần, Từ Gia cho phép chấp chính thẹn quá hóa giận, lời của Trình Khang như một cái tát mạnh bạo tát lên mặt .

Từ khi cưới Công chúa Bình Khang, từng một ngày sống yên, Công chúa Binh Khang Phó Nhiêu, bèn trút lửa giận lên , bên ngoài, cũng chịu sự thờ ơ của quần thần, đường đường là phò mã, Trạng nguyên đương triều, từng bước đều gặp khó khăn.

Trái Phó Nhiêu phong Huyện chúa, lập công lớn, vô cùng vẻ vang.

Năm đó đạo sĩ chấm mệnh, nàng tướng vượng phu đúng là giả, rời khỏi nàng, như chó rơi xuống nước, mà Trần Hành thì , cùng lắm là thường xuyên chạy đến Phó phủ. Lần lấy công tiến cử, Lễ bộ khen ngợi, Thượng thư Lễ bộ định triệu gã về triều đình, công lao , con đường quan của Trần Hành chắc chắn trôi chảy.

Quan trọng hơn là, hôm qua Trình Khang tự gặp Trần Hành, mắt Trình Khang đề cập đến chuyện ban hôn mặt , chẳng lẽ là mai cho Phó Nhiêu và Trần Hành?

Trong lòng Từ Gia dường như dấy lên cảm giác cam lòng.

Chỉ tiếc, khắp điện đều là trọng thần, nào chỗ cho chuyện.

Trình Khang thấy chuyện vượt qua dự tính, cũng che giấu nữa, lập tức vén áo bào lạy Hoàng đế một cái: “Bệ hạ, ngài từng nhận lời ban một hôn sự cho Phó thị, mà chỗ thần đúng lúc một rể hiền…”

Chưa đợi ông xong, một tiếng chen ngang: “Trình lão Ngự sử, chỗ hạ quan cũng một sự lựa chọn …”

Bình thường Hoắc Sơn thích lo chuyện bao đồng, nhưng tên Lưu Đồng chính là một cái hũ nút mặt sắt, nếu mở miệng , chắc chắn tức phụ sẽ cướp chạy.

Hai vị đại thần , ánh lửa tóe bốn phía. Lãnh Hoài An phía im lặng hộc máu.

Hôm nay , một đám gây khó dễ cho bệ hạ, xát muối lên miệng vết thương của .

Y lén Hoàng đế một cái, thấy mắt Hoàng đế sâu lắng an tĩnh như đầm nước lạnh, hiện vui giận.

Phó Nhiêu cảnh cho chấn động, nàng ngẩn vị long ỷ cao cao một cái, nọ một ánh sáng vàng rực bao phủ, cách xa, rõ biểu cảm của , chỉ thấy chậm rãi nhấp một ngụm , cũng là giận thật, là thật sự để trong lòng.

Phó Nhiêu dám cược.

Chàng là thiên tử, thể chịu đựng để nàng cung phi, nhưng chấp nhận cho nàng gả .

Trước mắt, Trình Khang và Hoắc Sơn ép Hoàng đế ban hôn cho nàng, chẳng chọc giận hoàng đế .

Hai Trình Hoắc đều lòng , nàng thể liên lụy họ, càng thể liên lụy Trần Hành và Lưu Đồng phía họ.

Lòng đế vương như kim đáy biển. Nàng mò , cược nổi.

Nàng hít sâu một , lấy tư thế quyết liệt lên dập đầu, chặn cuộc chuyện của hai : “Bệ hạ, lòng yêu thương quan tâm của hai vị đại nhân, thần nữ gì báo đáp, chỉ là, thần nữ…”

Làm bây giờ?

Có thể cách gì ngăn bên cạnh mai cho nàng?

Làm nghề y… Chỉ xuất đầu lộ diện nghề y… mới thể là cái cớ nhất.

còn bệnh, ấu cũng thi cử, tạm thời cũng thể rời khỏi kinh thành, chi bằng, chi bằng… cứ Thái Y viện...

Trong thời gian ngắn nhất, nàng cân nhắc một phen, giọng điệu trở nên kiên định hơn : “Thần nữ nguyện dốc sức cho Thái Y viện, mong bệ hạ thành !”

Giọng lanh lảnh của nàng như châu ngọc rơi xuống đất, điện im lìm.

Hai Trình Khang và Hoắc Sơn đều sửng sốt, nhất thời đều dừng miệng.

Viện chính Đàm Chính Lâm của Thái Y Viện , trong đầu thoáng hiện chút thông tin, Thanh Châu, Phó thị, Vinh Thiện Đường… Một vài manh mối xâu chuỗi, khiến ông đột nhiên nhận điều gì đó, sắc mặt đổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-35.html.]

Chuyện năm đó quá xa xôi, ông cũng sạch sẽ. dù thế nào, Phó Nhiêu Thái Y viện đều bất lợi với ông .

Vì thế, ông lập tức vén áo bào , lạy : “Bệ hạ, Thái Y viện từng tiền lệ nữ tử y quan, vẫn xin bệ hạ cân nhắc.”

Phó Nhiêu ông một cái, lên tiếng, mà đưa mắt về phía Hoàng đế long ỷ.

Không từ khi nào, đôi tay đặt phù dực rũ xuống, ánh mắt dừng má nàng…

Tim Phó Nhiêu đập thình thịch, dịch chuyển giao mắt với nữa, cụp mắt xuống.

Mặt Hoàng đế trầm như nước.

Luận công ban thưởng diễn biến thành thế .

Lãnh Hoài An luôn am hiểu tâm tư Hoàng đế, lúc tiến lên: “Bệ ha, thật lão nô một cách .”

“Nói một chút.” Hoàng đế lia mắt y.

Lãnh Hoài An bó phất trần ha ha : “Dưới Thái Y viện Điển Dược cục trực thuộc, Huyện chúa am hiểu chế thuốc, chi bằng chuyên chịu trách nhiệm việc , bình thường rảnh rỗi chế ít dưỡng thần an ninh , bình tân ích khí , cũng thể cho Huyện chúa thi triển tài nghệ tinh thông nhất.”

Chờ Phó Nhiêu Điển Dược cục, chẳng là gần quan ban lộc?

Tính toán của Lãnh Hoài An cực .

Hoàng đế Lãnh Hoài An một cái, sắc mặt hòa hoãn, hỏi Phó Nhiêu: “Phó thị, ý của nàng thế nào?”

Phó Nhiêu quỳ sát đất lạy: “Thần nữ tạ long ân của bệ hạ.”

Làm Điển Dược sứ, cần thăm khám, chậm trễ việc nàng mở tiệm thuốc, nghị hôn tất nhiên cố kỵ, dám dễ dàng chọc nàng.

Điển Dược cục chịu trách nhiệm biên soạn sách thuốc, phát hành cho thế hệ , đây đúng di nguyện của tổ mẫu ?

Coi như cả đôi đường.

Trình Khang và Hoắc Sơn cũng thở phào nhẹ nhõm một , đến Điển Dược cục Điển Dược sứ, chính là tiến lùi tự nhiên, coi là xuất đầu lộ diện.

“Nếu Trần Hành sẽ để bụng.” Trình Khang nghĩ như .

“Tên ngốc Lưu Đồng sợ là ước gì thê tử của nghề nghiệp.” Hoắc Sơn âm thầm nhếch môi.

Phó Nhiêu theo Hạ Du đến ngoài điện, mới mấy bước xuống bậc thang, một tiểu hoàng môn(*) vội vã xuống từ bậc thềm, khom lưng với Phó Nhiêu : “Huyện chúa, Hoàng hậu nương nương cho mời.”

(*)Tiểu hoàng môn: một chức thái giám nhỏ, chuyên chịu trách nhiệm truyền thông tin từ cung qua cung hoặc từ trong cung ngoài cung.

Phó Nhiêu qua tiểu hoàng môn , là vị mấy tháng khi nàng rời cung phụng lệnh của Lãnh Hoài An đưa nàng ngoài, nào Hoàng hậu gặp nàng, rõ là Hoàng đế mời nàng qua.

Phó Nhiêu đổi sắc mặt đáp lễ , tạm biệt Hạ Du, theo tiểu hoàng môn vòng qua hành lang của điện Phụng Thiên, đến cửa nhỏ điện, rẽ Ngự thư phòng.

Một bóng dáng vàng sáng dựa nghiêng sạp gỗ lim trải chăn nhung tơ vàng, rèm châu đong đưa, khiến luồng sáng vàng cũng như gợn sóng dập dờn, chói lọi đến nỗi khiến nàng mở mắt.

Nàng ở cửa, bước chân chần chừ. Cung nhân nhấc rèm chầu lên, hiệu với nàng.

Nghe thấy động tĩnh, sạp ngước mắt trông về phía nàng, tầm mắt dừng mặt nàng chững , chợt lộ nụ dịu dàng: “Nha đầu, đường vất vả, qua đây .”

Chàng luôn đối xử ôn hòa như với nàng, nhưng khiến Phó Nhiêu hiểu rõ tính tình của .

Mấy tháng ở ngoài, từ đôi ba lời của quan viên văn võ nàng lén , nên là sấm rền gió cuốn, sát phạt quả quyết.

Loading...