Minh Quận vương Từ Gia với sắc mặt khó coi, lạnh : "Sao Từ phò mã cứ cản bổn vương hoài ? Hay là ngươi và ..." Hắn chỉ giữa Từ Gia và Phó Nhiêu.
Ý bảo là giữa Từ Gia và Phó Nhiêu "mối tình cắt áo" (*).
(*) Cụm từ nghĩa là "cắt tay áo cho điều yêu thích", về tình yêu đồng giới nam.
Từ Gia khổ: "Thưa Quận vương điện hạ, nàng là tiểu quan bình thường mà là Huyện chúa Càn Ninh Phó Nhiêu."
Hắn đắn đo một hồi ngại ngùng : "Là vị hôn thê... cũ của tại hạ."
Ban đầu Minh Quận vương khá kinh ngạc sắc mặt chợt rạng rỡ, chỉ Phó Nhiêu mà hỏi Từ Gia: "Nàng là cáo ngự trạng cổng Chính Dương để ép hoàng của đánh ngươi 30 trượng, thu phủ Công chúa Bình Khang ?"
Sắc mặt của Từ Gia khó coi, nhưng vẫn chậm rãi gật đầu.
Minh Quận vương đặt ánh mắt Phó Nhiêu, trong lòng càng thêm hiếu kì, giơ quạt lên gõ tay Từ Gia, hiệu cho tránh .
Bước chân của Từ Gia cứng đờ, lảo đảo bước qua bên cạnh một bước, nài nỉ bảo: "Quận vương, nàng là ngự y do đích bệ hạ phong..."
Từ Gia kịp dứt lời Minh Quận vương lườm: "Ồ, thế phò mã đang định chân đạp hai thuyền..."
"Không , ..." "Cút!"
Phó Nhiêu kéo Hạ Linh , lạnh mặt chằm chằm Minh Quận Vương, nàng hề sợ Minh Quận vương, chỉ cần nàng hô hào lên là Hoàng đế và Lãnh Hoài An sẽ đến cứu nàng. Nếu Hoàng đế cho nàng xuất giá thì tất nhiên cũng sẽ để nam nhân bên cạnh mơ tưởng đến nàng.
Chỉ là Từ Gia cứ ngăn cản mãi, nếu khác thấy thì sẽ cho rằng hai gì mập mờ.
Minh Quận vương đón lấy ánh mắt lạnh lùng của Phó Nhiêu, quan sát nàng một lượt từ xuống . Hắn thấy dáng của nàng xuất sắc, vẻ ngoài vô cùng xinh , nếu mặc trang phục nữ thì sẽ đến nhường nào.
Hắn từ từ mỉm , liếc Từ Gia: "Quả nhiên Từ phò mã thường, đúng là cần tương lai cần mỹ nhân..."
Mặt Từ Gia tái , âm thầm sang Phó Nhiêu.
Nắng thu rực rỡ nổi bật đôi gò má tỏa sáng của nàng, sóng mũi nàng cao thẳng, như bao phủ bởi một vầng sáng mịn màng, hàng mi đen nhánh che đôi mắt, đẽ đến rung động.
Nói hối hận là giả, mỗi đêm bên Công chúa Bình Khang, đều khỏi nghĩ rằng nếu bên cạnh là Phó Nhiêu thì bao.
Hiện tại, Công chúa Bình Khang vẫn còn dưỡng thương trong phủ, suy nghĩ đen tối trong lòng Từ Gia rục rịch dấy lên.
Phó Nhiêu tốn mười năm tâm huyết cho , thể dễ dàng buông tay như , hẳn là nàng vẫn còn tình cảm với .
Có lẽ sẽ cơ hội trái ôm ấp.
Mang theo suy nghĩ , Từ Gia lấy can đảm ở mà tiến lên , chắn mặt Phó Nhiêu.
"Thưa điện hạ, tuy và nàng duyên thành phu thê, nhưng cũng là đồng hương, xem nàng như ruột, xin điện hạ nể mặt mà đừng khó nàng ."
Phó Nhiêu bóng lưng của Từ Gia, chỉ cảm thấy là loại mèo chuột giả từ bi, mưu toan gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-42.html.]
Đương nhiên Minh Quận vương vô cùng khó chịu với Từ Gia, đanh mặt , nghiến răng gằn từng chữ: "Mặt mũi của ngươi đáng giá mấy đồng?"
Hắn dứt lời, một giọng lanh lảnh vang lên: "Thế mặt mũi của trẫm thì ?"
Minh Quận vương thế thì lạnh sống lưng, vội vàng xoay . Hắn chợt thấy một bóng dáng dong dỏng ở đầu con dốc, với ánh mắt lạnh lùng.
Minh Quận vương căng da đầu, cuống quýt qua đón: "Thỉnh an hoàng ..." Trán túa đầy mồ hôi.
Từ nhỏ Hoàng đế một tay dạy dỗ, sợ nhất là thủ đoạn của .
Hoàng đế nữa mà chuyển sang Từ Gia bằng ánh mắt như mang theo băng tuyết. Từ Gia sợ cứng , vội quỳ phịch xuống, mặt mày như tro tàn: "Thần xin bái kiến bệ hạ..."
Phó Nhiêu mắng thầm Từ Gia trong lòng, khác bắt gặp thì thể chỉ đàm tiếu mà thôi, nhưng Hoàng đế bắt gặp thì chắc chắn sẽ nghi ngờ nàng và Từ Gia dây dưa.
Phó Nhiêu nhắm mắt đầy tuyệt vọng, kéo Hạ Linh bái kiến Hoàng đế.
Thân hình mảnh mai quỳ bụi cỏ, cỏ che hết nửa .
Hoàng đế xuống, bắt gặp hộp đồ ăn rơi cách đó xa thì chau mày.
Chàng gì, cũng gọi họ dậy, chỉ là sắc mặt khá khó chịu.
Lãnh Hoài An theo ánh mắt của Hoàng đế, đó bảo Phó Nhiêu: "Phó cô nương , tuy cô nương là Huyện chúa nhưng tùy giá với phận ngự y nên đừng đây nữa. Xe ngựa xóc nảy khiến nương nương của các cung khó chịu, cô nương nhanh chuẩn chút thuốc ."
Phó Nhiêu đáp vội vã đưa Hạ Linh rời .
Dọc đường , Hạ Linh liên tục run rẩy, nắm c.h.ặ.t t.a.y Phó Nhiêu, đầu gối mềm nhũn .
Nàng chỉ là nữ nhi của một Thái y nho nhỏ, nào gặp Hoàng đế bao giờ, nàng sớm hoang mang lo sợ, run như cầy sấy.
Phó Nhiêu đỡ nàng lên xe ngựa: "Trước tiên đừng lung tung, báo cho cha của một tiếng, bảo ông chuẩn cho chút đồ ăn."
Nàng tìm Hạ Du báo tin, đó nhớ tới lời dặn của Lãnh Hoài An mà lòng chần chừ, thấy một tiểu hoàng môn đến hối.
Nàng đành đến xe chở thuốc của Thái Y viện lấy thuốc, đó đến hoàng trướng (*).
(*) Hoàng trướng: lều của Hoàng đế.
Trước hoàng trướng quây thành một sân nhỏ, Lãnh Hoài An ở cửa chỉ huy nội thị thu dọn đồ đạc, trông giống như sắp khởi giá.
Gánh nặng trong lòng Phó Nhiêu trút xuống, nàng nghĩ Hoàng đế tha cho nên xoay định rời . Ai ngờ Lãnh Hoài An thấy bóng dáng nàng thì tủm tỉm đón, y nhỏ giọng :
"Huyện chúa, bệ hạ đang ở xe." Y chỉ về phía long xa màu vàng.
Phó Nhiêu cầm hộp thuốc mặt mày xanh mét, Hoàng đế tra hỏi nàng.