Dương San San mặc một chiếc váy đỏ rực đang chắn mặt mẫu và ấu , nàng dùng lý lẽ tranh luận: “Vụ án của cha còn điều tra rõ ràng, các ngươi vội vã bắt như ?”
Cẩm Y vệ Thiên hộ mặc áo màu trắng bạc, mắt như chim ưng, đẩy thị vệ bậc thang sang một bên, rút kiếm , kiếm rút khỏi vỏ phát tiếng leng keng:
“Ai kháng lệnh, g.i.ế.c tha!”
Dương San San tiếng ác của Cẩm Y vệ lâu, sợ tới mức chân mềm nhũn, Dương phu nhân kéo nàng phía và lắc đầu.
Trong khoảnh khắc, một bóng trắng như ánh trăng từ phía hành lang nhanh chóng tới, đưa tay ngăn mặt Cẩm Y vệ: “Khoan !”
Dương San San ngước mắt, thấy Phó Nhiêu ngăn mũi đao Cẩm Y vệ, khoảnh khắc đó nàng vô cùng kinh ngạc, con ngươi thiếu chút nữa rơi ngoài.
Lúc , tất cả họ hàng quen đều tránh xa.
Phó Nhiêu - một cô nương quen nửa tháng, nàng dũng cảm như mà chạy tới Dương phủ, còn can đảm cản đường Cẩm Y vệ.
Trong lòng Dương San San chấn động, òa lên một tiếng , dùng hết sức lực kéo nàng về phía : “Cô nương ngốc, tỷ tới đây, tỷ sống nữa !”
Dương phu nhân khiếp sợ một lúc lâu xong cũng kịp phản ứng, vội vàng kéo Phó Nhiêu , thấy kéo nổi nàng liền lóc khẩn cầu : “Đại nhân, kính xin thứ , nàng là Dương phủ, mong ngài đừng so đo với nàng, con mau , mau!” Bà dùng sức đẩy Phó Nhiêu.
Cẩm Y vệ Thiên hộ vặn thanh kiếm trong tay, nheo đôi mắt diều hâu với ánh mắt lạnh lùng rơi Phó Nhiêu: “Không sợ c.h.ế.t ?”
Phó Nhiêu vẫn im, mặt đổi sắc thèm để ý đến ánh kiếm của mà tầm mắt dừng ở Lưu Đồng phía .
Sở dĩ nàng dám chạy chính là vì thấy một góc y phục màu đỏ tung bay ở cửa.
Theo nàng , Cẩm Y vệ thể mặc quần áo phi ngư màu đỏ thì chỉ Đô chỉ huy sứ Lưu Đồng.
Nàng ỷ thế của , nhưng mắt, Dương gia đang gặp nguy hiểm nên nàng thể .
Thiên hộ thấy Phó Nhiêu can đảm như thì càng lộ nụ lạnh dữ tợn, đang c.h.é.m xuống một đao thì phía truyền đến một âm thanh lạnh lẽo: “Khoan !”
Vẻ mặt Lưu Đồng bất đắc dĩ bước trong sân, khoát tay áo ý bảo lui , tay vịn thanh kiếm dắt ở thắt lưng, chậm rãi bước lên bậc thang, dừng mặt Phó Nhiêu, đầu tiên là gật đầu thi lễ đó lạnh nhạt hỏi: “Huyện chúa ý gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-90.html.]
Giọng điệu ôn hòa đến bất ngờ.
Người ở Cẩm Y vệ và Dương phủ bên cạnh đều kinh ngạc thôi.
Phó Nhiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thi lễ với , dịu dàng : “Lưu đại nhân, mặc dù chân tướng vụ án như thế nào, cũng dám xằng bậy, nhưng Dương gia rốt cuộc là phủ (*) chính tứ phẩm, Dương đại nhân cũng lệnh danh, thể cho phép Dương phủ thu dọn một chút mới ngục ?”
(*) phủ : nơi ở của quan quý tộc hoặc địa chủ
Thấy Lưu Đồng lộ vẻ khó xử, Phó Nhiêu tỏ vẻ khẩn cầu, chỉ đám Dương phủ mặt đầy bẩn thỉu, thần sắc suy sụp phía : “Ngài xem, bọn họ đều là nữ nhân và trẻ em yếu đuối, đại lao trời đông giá rét, c.h.ế.t cũng lột da… Ta cũng xin ngài cái gì khác, chỉ xin cho bọn họ hai khắc đồng hồ, để bọn họ quần áo ấm áp sạch sẽ, ăn no bụng, ở trong ngục đỡ xảy chuyện, Lưu đại nhân cũng khó gánh vác, ?”
Trên thực tế, chỉ cần là đại lao Cẩm Y vệ, bất luận sống chết, Lưu Đồng đều thèm để ý.
mặt là Phó Nhiêu, thái độ của thiên tử đối với nàng như thế nào, Lưu Đồng hiểu rõ.
“Vậy sẽ cho các nàng hai khắc đồng hồ.”
Người của Dương phủ vui mừng phát , liên tục quỳ xuống tạ ơn.
Lưu Đồng bất đắc dĩ Phó Nhiêu một cái, thấy nàng ăn mặc đơn bạc, xoay thấp giọng : “Cô nương cũng nên bảo trọng thể của , nếu sẽ chúng khó xử…”
Giọng của Lưu Đồng quá nhẹ, gần như chỉ để một Phó Nhiêu thấy, Phó Nhiêu ý , khuôn mặt phiếm hồng.
Lưu Đồng dẫn lui ngoài chính viện, tên Thiên hộ vẻ mặt ủ rũ theo, chỉ bóng lưng Phó Nhiêu bên trong hỏi : “Đô chỉ huy sứ, tại ngài chừa mặt mũi cho nàng, nàng cũng chỉ là…”
Lưu Đồng đầu lạnh lùng liếc qua: “Chuyện ngươi đừng nên hỏi, đừng nên hỏi, chỉ một câu dặn dò là gặp nàng thì tôn kính một chút, mạo phạm.”
Thiên hộ trong lòng giật , nhất thời liền hiểu .
Lúc Hoắc Sơn Lưu Chỉ huy sứ trúng một vị cô nương, còn tin, hóa là sự thật.
Nhìn tư sắc, can đảm, khó trách Chỉ huy sứ thích.