Đêm trao giải công nghệ lớn nhất năm, hội trường sáng rực ánh đèn. Các tập đoàn, công ty hàng đầu đều tụ họp, những cái tên lẫy lừng trong giới công nghệ chen chúc trong ánh hào quang. Trên sân khấu chính, MC cất giọng trịnh trọng:
“Giải thưởng Đột phá công nghệ năm nay, thuộc về… Lâm Tịch –  sáng lập và phát triển hệ thống AI quản trị dữ liệu thông minh!”
Khoảnh khắc ,  bộ hội trường bùng nổ. Một cái tên vốn từng  xem thường, từng  dè bỉu là “kẻ bỏ ”, giờ  trở thành trung tâm của sự chú ý. Lâm Tịch bước lên bục trong bộ váy đen giản dị nhưng sang trọng, gương mặt bình tĩnh nhưng trong mắt ánh lên thứ hào quang kiêu hãnh.
Cô ngẩng đầu  xuống  khán đài – bắt gặp ánh mắt sửng sốt và trắng bệch của Hạ Minh, đôi mắt rực lửa ghen ghét của Lý Dao, và cuối cùng… là ánh  sâu lắng, tràn đầy tự hào của Trình Dục.
“Ngày hôm nay,” Lâm Tịch cất giọng chắc nịch, “  dành giải thưởng  cho chính  – cho cô gái năm xưa từng rơi xuống đáy vực, từng  coi thường, từng mất hết niềm tin… nhưng vẫn  từ bỏ.”
Hàng ghế khán giả lặng ngắt,  tiếng vỗ tay vang dậy như sấm.
 
Sau lễ trao giải, Lâm Tịch  ban công tầng cao, gió đêm thổi tung mái tóc, lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Đằng , một giọng  trầm ấm vang lên:
“Cuối cùng… em cũng   đỉnh sóng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-toi-tro-thanh-nu-than-nganh-cong-nghe/chuong-5.html.]
Cô  , thấy Trình Dục đang bước tới. Vẫn dáng vẻ , ánh mắt , nhưng hôm nay  thêm một tia dịu dàng mà cô  từng thấy.
“Anh  luôn tin rằng em sẽ  .” – Anh , giọng chân thành đến mức khiến trái tim cô run lên.
Lâm Tịch khẽ , nhưng khóe mắt bỗng cay xè. “Anh  ,   lúc em nghĩ   thể…   lúc em sợ hãi đến mức  bỏ cuộc.”
Trình Dục tiến  gần, đôi mắt  sáng rực như  soi thấu  phòng ngự của cô. “ em   bỏ cuộc. Đó là điều khiến …” Anh ngập ngừng,  như  thể kìm nén, buông : “… khiến  yêu em.”
@thichancommem
Câu  bật  giữa bầu  khí lặng im, mạnh mẽ như tiếng sét.
Lâm Tịch  c.h.ế.t lặng. Tim cô đập loạn, những năm tháng kìm nén, những khoảnh khắc cùng  vượt qua khó khăn ùa về. Bao năm qua, cô  luôn né tránh, luôn nghĩ rằng   còn xứng đáng để yêu ai  khi tan nát trong mối tình đầu.  giờ đây, khi   đỉnh cao, khi  đầu  , cô mới nhận  –  thật sự  luôn ở bên,   thấy nỗ lực của cô, chính là Trình Dục.
“Trình Dục…” – Giọng cô run run, nước mắt lăn dài. – “Em… cũng thích .”
Anh siết chặt vai cô, trong mắt lóe lên niềm vui mừng khó tả. Không chờ thêm,  cúi xuống, môi chạm  môi cô – nụ hôn cuồng nhiệt, mạnh mẽ như bao nhiêu năm dồn nén, cuối cùng cũng  giải thoát.
Gió đêm gào thét, thành phố phía xa rực sáng ánh đèn, nhưng cả hai chỉ còn  thấy nhịp tim hòa chung.
Từ hôm nay, họ  còn là hai kẻ lặng lẽ bước  song song nữa. Từ hôm nay, họ sẽ cùng    đỉnh sóng, đối mặt với cả thế giới.