Ôn Dao cụp mi, giọng  khẽ thở dài: "...  thể gia nhập Đông Châu của  ?"
Thực  cô   là  từng nghĩ đến việc  gia nhập bất kỳ căn cứ nào,  một kẻ săn mồi độc lập, nhưng cô chỉ  một ,   thức tỉnh bất kỳ dị năng nào, điều  khó tránh khỏi quá nhiều rủi ro.
Chưa  đến việc gặp  zombie biến dị thể mạnh, cho dù gặp  băng nhóm săn mồi cô cũng sẽ tiêu đời.
Vì ,  khi thức tỉnh dị năng, cô chỉ  thể tìm một tổ chức để nương tựa, và lựa chọn  nhất hiện tại của cô chính là căn cứ khu 14 Đông Châu.
Thấy     gì, Ôn Dao  tự  giải thích: "Anh  cứu  hai mạng,  lấy lý do  để  phó thủ cho , báo đáp , điều  hình như cũng hợp tình hợp lý."
Quý Minh Trần   liền : "  thiếu thuộc hạ, khu 14 Đông Châu của  cũng  thiếu nhân tài..."
Ôn Dao nhíu mày,  hiểu ý   lắm: "Những gì   thể  cho chỉ huy khu 13 Bắc Châu,  cũng  thể  cho , những gì   thể hi sinh vì Thẩm Dật Xuyên,  cũng  thể hi sinh vì ."
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, Quý Minh Trần cố nén , nhưng khóe môi vẫn cong lên đầy tự do,   ngửa đầu  , ngón tay xoa xoa thái dương: "  dù  cũng   là tên vô dụng Thẩm Dật Xuyên, cũng  cần cô   gì cho ..."
Ôn Dao im lặng.
Vậy là cô  từ chối  ?
Cũng , Thẩm Dật Xuyên trong mắt   cũng là kẻ vô dụng, thực lực của cô còn kém hơn Thẩm Dật Xuyên, chắc hẳn trong mắt   cô càng  đáng nhắc đến.
Ôn Dao gật đầu,  chút thất vọng: "Được."
Quý Minh Trần  nhịn  : "Cô đồng ý cái gì?"
"  thiếu thuộc hạ, nhưng  thiếu..."
Ôn Dao  cầm đao  dậy, cắt ngang lời  : "Họ  canh gác cả đêm , tối nay để  ."
Nói xong, bóng đao Ngân Nguyệt lóe lên,   vén rèm, bước  ban công.
Quý Minh Trần: "..."
Chậc, vẫn là cô gái cứng nhắc   tình thú,  tán tỉnh .
...
Tuyết nguyên Bắc Châu.
Khi Thẩm Dật Xuyên dẫn theo vài đội viên   đây, tất cả dấu vết   tuyết phủ kín.
Anh  nhớ vị trí, tìm kiếm suốt một ngày một đêm, nhưng chỉ tìm thấy đám zombie  đầu , đừng  là  thấy Ôn Dao, ngay cả một mảnh vải   cô cũng  tìm thấy...
"Báo cáo Thẩm đội trưởng! Phía Tây  ."
"Phía Đông cũng  ..."
"Phía Bắc là sông băng,   gì cả."
"..."
Thẩm Dật Xuyên nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc,   tỏa  khí lạnh: "Không thể nào..."
Ôn Dao luôn  thể chất  , cộng thêm nhiều năm huấn luyện bài bản, xác suất cô biến dị  khi  nhiễm virus zombie loại R thực chất  đến một phần ba, thậm chí còn  đến một phần năm.
Cho dù cô thực sự  chết, biến dị thành zombie loại R, trong trường hợp   mục tiêu sống, nó cũng chỉ loanh quanh trong khu vực ,  đó chọn ăn thịt những zombie gần đó.
 hiện tại, những xác zombie  mặt đất   dấu vết  ăn thịt, xung quanh cũng  lác đác zombie lang thang, rõ ràng là  từng xuất hiện bất kỳ biến dị thể nào đến săn mồi...
Các đội viên  , Phương Lam Âm cũng bước tới, vẻ mặt thất vọng và buồn bã: "Chẳng lẽ Ôn phó đội c.h.ế.t cóng ,  đó  tuyết chôn vùi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-13-khong-hieu-tinh-thu.html.]
Một đội viên cũng suy đoán theo: "Bị đàn zombie hoặc zombie sói ăn thịt hết ?"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Rơi xuống sông băng ?"
"Có  gặp  bọn cướp săn mồi   bắt  ? Dù  Ôn phó đội cũng  xinh ..."
Thẩm Dật Xuyên   tin, thậm chí  dám nghĩ đến.
Ôn Dao là  như thế nào...
Bao nhiêu năm qua, dù  khổ cực, đau đớn, khó khăn đến , cô cũng  bao giờ gục ngã, thậm chí còn  oán thán một lời.
Cô   tìm chị gái của ,  tìm cha    của  như ,   thể dễ dàng c.h.ế.t  ? Sao  thể  đợi   trở về ...
Khóe mắt Thẩm Dật Xuyên đỏ hoe, hàng mi phủ đầy sương giá,    chằm chằm xuống mặt tuyết với vẻ mặt đau khổ, giọng khàn khàn  lệnh: "Tiếp tục tìm kiếm, sống  thấy , c.h.ế.t  thấy xác..."
"Nghi ngờ là t.h.i t.h.ể cũng đừng bỏ qua, mang về  xét nghiệm DNA."
"...Vâng."
Sau khi các đội viên tản , Thẩm Dật Xuyên  xổm xuống  đám xác zombie  đầu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ  đông cứng, vết cắt phẳng lì,  thể thấy  cầm đao  đao pháp cực , lực đạo mạnh mẽ.
Là Ôn Dao...
Nhất định là Ôn Dao...
Cô  sẽ  chết, cô  nhất định ở gần đây, cô  thông minh như ,  khi đang tìm chỗ trốn, bây giờ đang đợi    tìm.
Bàn tay Thẩm Dật Xuyên  đông cứng đến đỏ bừng,   tại ,   đột nhiên nhớ đến nguồn gốc của Ôn Dao và đao Ngân Nguyệt.
Năm đó khi căn cứ mới  thành lập,   nhiều vũ khí nóng,   đều dùng đao và rìu, đến khi     s.ú.n.g phù hợp,    rèn  thanh đao bạc mà   từng sử dụng thành kích thước phù hợp với cô và tặng cho cô, vì    khắc một biểu tượng mặt trăng lên chuôi đao, nên cô  đặt tên cho thanh đao  là Ngân Nguyệt.
Sau đó, s.ú.n.g ống phổ biến,   đều luyện súng, chỉ  cô là b.ắ.n s.ú.n.g  chuẩn,    nhiều  khiển trách nhưng   kết quả, chỉ đành để cô cầm  đao Ngân Nguyệt.
Sau đó, ngày qua ngày, năm  qua năm khác, cô  trở thành  sử dụng đao  một ở Bắc Châu, đến mức nhắc đến đao Ngân Nguyệt là nghĩ đến Ôn Dao, nhắc đến Ôn Dao là nghĩ đến đao Ngân Nguyệt.
Nhớ  những kỷ niệm trong những năm tháng  qua, tay Thẩm Dật Xuyên run rẩy rời , đột nhiên nắm chặt một nắm tuyết  mặt đất,   siết chặt nắm tuyết thành một cục,  kiềm chế  mà đỏ hoe mắt.
"..."
...
Ngày hôm , khởi hành từ biệt thự,  đến căn cứ Đông Châu khu 14.
Trên đường , Ôn Dao vẫn luôn suy nghĩ về lý do Quý Minh Trần từ chối cô gia nhập Đông Châu.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy    lẽ...  tin tưởng cô lắm.
Dù  cô cũng  thề sống c.h.ế.t bảo vệ khu 13 Bắc Châu nhiều năm như , đột nhiên phản bội, ai cũng sẽ thấy kỳ lạ, thậm chí còn  thể cho rằng cô   trộn   gián điệp.
Ôn Dao  chút buồn phiền.
Nếu  tìm  tổ chức, chẳng  sẽ c.h.ế.t nhanh hơn ?
Quý Minh Trần vì đêm qua thức trắng đêm canh gác cùng Ôn Dao nên  hề chợp mắt, lúc  đang dựa  lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Địch Đại Hổ  lái xe  hỏi Melissa: "Đây cũng là khu vực thành phố,   biến dị thể chứ?"
Melissa  nhịn  mắng  : "Không thấy đây là khu vực của  sống sót ? Trên đường  nhiều  như , nếu  zombie thì  ngửi thấy mùi ..."
Ôn Dao   cũng   ngoài cửa sổ, theo xe việt dã chậm rãi di chuyển, ánh mắt cô lướt qua thành phố đổ nát hoang tàn .