Ban đầu cứ tưởng Minh trưởng quan cũng   câu trả lời, Hà Phong Diên hỏi xong câu đó  chút chột ,  ngờ  đàn ông  ghế   thu tay về, chỉnh  cổ áo,   chắc chắn: "Khu thành phố phía Bắc, đến trại huấn luyện tìm."
"Hả?" Khu thành phố phía Bắc là khu vực hỗn loạn nhất, trại huấn luyện  là nơi c.h.é.m g.i.ế.c sinh tử, một cô gái tay trói gà  chặt, ở đó chỉ  c.h.ế.t nhanh hơn thôi?
Thế mà Quý Minh Trần  những  giải thích mà còn bổ sung: "Doanh trại cấp F."
"Tốt nhất là nhờ đội trưởng doanh trại cấp F cho  xem danh sách tuyển dụng trong nửa tháng gần đây."
Hà Phong Diên vẫn  hiểu, cô gái đó xuất hiện ở trại huấn luyện  là điều  thể,  còn  thể xuất hiện ở doanh trại cấp F giống như địa ngục trần gian  chứ? Chẳng khác nào ném thỏ trắng  hang hổ ?
Nghĩ đến đây,   rùng , thầm nghĩ xong .
Một cô gái tính tình ôn hòa, kín đáo,  còn xinh  như ,  lạc trong thành phố   nguy hiểm, huống chi  rơi  doanh trại cấp F...
Minh trưởng quan ban đầu đưa Dao tiểu thư  về, an bài ở tầng năm,   đều  đây là   thích.
Người  thích giờ    mất, còn rơi  địa ngục trần gian - doanh trại cấp F...
Hà Phong Diên canh giữ căn cứ khu 14 Đông Châu nhiều năm như , cũng tương đối hiểu Minh trưởng quan,  đàn ông  tuy bề ngoài  vẻ ôn hòa, dễ gần,   việc thiện, nhưng bản chất   là  .
Anh luôn ghi thù, cho dù tìm thấy   , thì đêm nay cũng sẽ là một đêm đẫm máu.
Hà Phong Diên thấp thỏm trong lòng, dặn tài xế lái xe đến khu thành phố phía Bắc,    gì nữa.
Còn Quý Minh Trần thì cúi đầu trầm tư.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Với mức độ nguy hiểm bên ngoài thành, Ôn Dao  thể tự  lái xe  về,  nên  vẫn còn ở Cảng Kiều, cô  kiên cường, nơi cô  sẽ đến,  nghi ngờ gì chính là trại huấn luyện.
Tuy  đến mức  bắt nạt, nhưng những nơi c.h.é.m g.i.ế.c , môi trường sống tồi tệ, thức ăn tồi tệ,  khỏi thành còn dễ gặp nguy hiểm từ zombie và biến dị thể.
Không  cô gái đáng thương  bây giờ đang ở ,   thương ...
Quý Minh Trần suy nghĩ, trong lòng  lo lắng  khó chịu, đưa tay lên xoa thái dương.
...
Doanh trại cấp F  cải tạo từ mấy nhà máy bỏ hoang, trong    sân tập, chỉ  ký túc xá và nhà ăn, ký túc xá mười mấy  một phòng nhỏ, nhà ăn mỗi ngày chỉ  hai bữa sáng tối, thức ăn  sơ sài.
Những  ở đây hoặc là sáng 7 giờ  khỏi thành, 5 giờ chiều  về, cả ngày   nhặt rác bên ngoài, hoặc là  theo đoàn xe buýt đến những nơi xa hơn, như   khi  ở ngoài mấy ngày.
Ôn Dao ban đầu là học viên dự  chỉ huy xuất sắc nhất khu 13 Bắc Châu, giờ đến đây chẳng khác nào cao thủ max level  về làng tân thủ,   ung dung tự tại.
Từ lúc đầu    dòm ngó đến lúc khiến   đều kính sợ, cô chỉ mất nửa tháng.
Nửa tháng , cô chiếm dụng một nhà để xe công nghiệp, bố trí cho  một chỗ ở đơn sơ và an  trong doanh trại, đồng thời kết bạn với ba ,  đúng hơn là ba  em út, bốn  họ lập thành một nhóm nhỏ tạm thời.
Chiều tối hôm nay, Ôn Dao và những  khác vì tìm xe ba bánh  mất mà chậm trễ thời gian, dẫn đến việc cổng thành đóng cửa lúc trời tối mà họ vẫn  kịp  về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-30-bat-gap-zombie-que-chan-di-chuyen-cham-chap.html.]
Bị ép  ngủ qua đêm trong một căn nhà lùn bên đường.
Trong căn nhà nhỏ đầy bụi bặm, lửa trại bập bùng.
Thu Chí chỉ  đống sắt vụn  xe ba bánh ở cửa, hỏi Ôn Dao: "Dao đại tỷ, chị đoán xem đống đồ bỏ    thể đổi  bao nhiêu đồng bạc?"
Ôn Dao  bên cạnh đống lửa, dùng kẹp gắp củi: "Dù đổi  bao nhiêu, thì  bảy, các  ba."
Thu Chí: "Này,  hôm nay chị còn keo kiệt hơn hôm qua nữa..."
Kim Y Văn bên cạnh kéo Thu Chí : "Anh Chí,  đừng tranh với đại tỷ nữa,  xem hôm nay gặp nhiều zombie như ,  là đại tỷ g.i.ế.c hết, chúng  ngoài  canh gác  thì còn   gì?"
Một cô gái khác là Bối Hiểu Đóa cũng nhỏ nhẹ : "Nếu   đại tỷ, chúng   c.h.ế.t từ lâu ,   còn sống đến bây giờ..."
Thu Chí thấy ba cô gái cùng phe, đành bất lực gật đầu: "Được , chờ đấy,    nhất định sẽ g.i.ế.c nhiều zombie cho các cô xem!"
Ôn Dao  để ý đến cuộc trò chuyện của họ, cô đặt kẹp gắp củi xuống, tự  đếm  đồng bạc trong tay.
Đếm tới đếm lui, nửa tháng nay cũng chỉ tích cóp  từng  đồng bạc, một trăm đồng bạc mới đổi  một đồng vàng,  gom đủ mười đồng vàng thì  mất bao lâu?
"..."
Xem  lao động giá rẻ quả thực là rẻ mạt, quá  đáng tiền.
Ôn Dao đang buồn rầu, bỗng nhiên  thấy tiếng động lạ ngoài bụi cỏ, cô cầm d.a.o sắt   xem, phát hiện một con zombie què chân di chuyển chậm chạp.
Zombie ngửi thấy mùi,  về phía cửa nhà, vì tốc độ di chuyển của con zombie   chậm, Ôn Dao gọi Bối Hiểu Đóa , đưa cây xẻng  mặt đất cho cô : "Con zombie  cô giải quyết , luyện tập."
Cây xẻng vốn là vũ khí của cô, nhưng  khi cướp  cây d.a.o sắt thuận tay hơn, cô liền đưa xẻng cho Bối Hiểu Đóa.
Bối Hiểu Đóa  hình dạng kinh khủng của zombie, tay cầm xẻng run lên: "Em... em vẫn... Vẫn  dám..."
Con zombie  chỉ là một con zombie què chân bình thường, là loại xuất hiện sớm nhất, chỉ  hình dạng kinh khủng, thực tế sức tấn công  yếu, Ôn Dao  hiểu   sợ hãi như :
"Cô cứ dùng xẻng đập  đầu nó, một cái là xong."
Thu Chí thấy   nhịn : "Hay là để ?"
Ôn Dao từ chối: "Không, để cô  ."
Bối Hiểu Đóa vốn là  theo bạn trai đến doanh trại cấp F, hai năm qua luôn sống dựa  bạn trai, nhưng ba tháng , bạn trai cô  bất ngờ qua đời, thế là cô  trở thành đồ chơi chung của một băng nhóm, ngày nào cũng  họ đánh đập, sỉ nhục.
Ôn Dao đánh bọn họ một trận, cứu Bối Hiểu Đóa , để cô   theo , cũng là  để cô  học cách trưởng thành.
 Bối Hiểu Đóa vẫn yếu đuối như cũ, mỗi   thấy zombie chỉ  trốn  lưng  khác,  từng dũng cảm một .
Thấy con zombie sắp đến gần, Bối Hiểu Đóa sợ hãi đến mức  rơi cả xẻng, cả  co rúm , nước mắt sắp rơi: "Xin... Xin , em thực sự  dám..."
Ôn Dao thở dài, ném d.a.o sắt, nhặt cây xẻng lên, nhưng cô  g.i.ế.c con zombie, mà nhanh nhẹn vòng   lưng zombie, đưa tay bóp cổ zombie, kéo zombie  nhà ném xuống đất,  giẫm chân lên gáy zombie.