Quý Minh Trần kiên nhẫn giải thích: "Đế bạch kim  gắn chip định vị, để   em đang ở ."
"Em cũng thật  chạy trốn,   nếu  lạc đường,  cũng dễ tìm hơn."
Ôn Dao cúi đầu, ngón tay chạm  những hạt pha lê  cổ tay.
Một đế kim loại mỏng như  mà  thể gắn chip định vị? Cảm giác như trình độ khoa học kỹ thuật của Đông Châu cao hơn Bắc Châu  nhiều?
Sau khi  thẳng dậy, Quý Minh Trần đột nhiên nhớ  điều gì đó,  với cô: "Hai ngày nay  thể    thời gian ở bên em, hãy tự  ở trong biệt thự dưỡng thương,  việc gì thì tìm Chu quản gia."
Ôn Dao    chút mơ hồ, ngẩn  một lúc  gật đầu: "Được."
Nhìn bóng lưng cao lớn của  đàn ông thong dong rời , cô nhíu mày.
Không  thời gian ở bên cô là , cô cần  ở bên ?
...
Quý Minh Trần trở  phòng khách  trang trí theo phong cách cổ điển,  xuống chiếc ghế sofa đơn kiểu Âu cổ điển.
Anh dùng ngọn lửa  đầu ngón tay thắp sáng cây nến bên cạnh,  đó giơ cổ tay trắng nõn lên,  ánh nến mờ ảo, cẩn thận ngắm  chiếc vòng bạc.
Chiếc vòng   sáng lắm,  chút cũ kỹ, nhưng  ánh sáng mờ ảo ,   một vẻ  hoài cổ khác biệt.
Người đàn ông dựa  ghế sofa,  chằm chằm  chiếc vòng bạc một lúc,   hạ tay xuống,  xoay xoay chiếc vòng trong tay,  hồi tưởng  cảnh tượng  đầu gặp Ôn Dao  Tuyết Nguyên Bắc Châu.
Lúc đó cô cũng đeo chiếc vòng bạc , đồng thời tay cầm đao Ngân Nguyệt.
Dưới trời tuyết gió lớn, hàng mi thiếu nữ nhuốm sương giá, khi vung đao, chiếc vòng bạc va  chuôi đao vang lên leng keng, trong gió bắc gào thét  thật trong trẻo dễ chịu...
Nhớ  bức tranh tuyệt mỹ thoát tục đó, Quý Minh Trần cụp mi xuống, khóe môi vô thức cong lên.
...
Chiều hôm , Quý Minh Trần từ tòa nhà nghiên cứu sinh học trở về biệt thự cổ, khi  thang máy,  tình cờ gặp Lâm Trạch Nhân.
Quý Minh Trần mỉm  chào hỏi  : "Bác sĩ Lâm,  đang   ?"
Lâm Trạch Nhân   thấy   cảm thấy chột , cũng  đáp : "Phòng bệnh tầng ba."
Quý Minh Trần: "Chủ nhiệm Phí vẫn còn ở tầng ba ?"
Lâm Trạch Nhân gật đầu: "Lúc   rời , ông  vẫn còn ở đó."
"Vết thương của Vi Vi tiểu thư   gì đáng ngại, nhưng tinh thần vẫn luôn   định, ban đêm liên tục gặp ác mộng  ngủ , ban ngày thì tinh thần hoảng hốt, giáo sư Phí lo lắng  yên, nên cứ ở bên cạnh cô ..."
"Vậy ..." Quý Minh Trần nhếch môi,  : "  cùng  xem ."
Lâm Trạch Nhân: "..."
Mặc dù     ,   chỉ sợ sẽ  bệnh tình của Vi Vi tiểu thư thêm nặng, nhưng vì   là Minh trưởng quan, nên    dám lên tiếng.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Hai  cùng đến phòng bệnh ở tầng ba.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-36-quy-du-tu-dia-nguc-bo-len.html.]
Lúc , Phí Khả Vi đang   giường, cô  mặc đồ bệnh nhân, tay ôm một con gấu bông Teddy, khi liếc thấy  đàn ông  theo  bác sĩ Lâm  cửa, cô   khỏi co rúm , cả  lùi về .
Như thể  thấy   là  đàn ông lạnh lùng tuấn tú, mà là quỷ dữ từ địa ngục bò lên.
Phí Tiền Giang ở bên giường thấy , vội vàng  dậy, cung kính cúi đầu chào  đàn ông: "... Minh, Minh trưởng quan."
Quý Minh Trần mỉm  gật đầu, thái độ hòa nhã: "Chủ nhiệm Phí  cần khách sáo như ,  nhà cả, cứ  xuống  chuyện."
Phí Tiền Giang nào dám , chỉ đành cắn răng hỏi: "Minh trưởng quan   đến đây?"
Quý Minh Trần cong môi,  dịu dàng ấm áp: "Nghe bác sĩ Lâm  Vi Vi tiểu thư tinh thần   lắm, Chủ nhiệm Phí  luôn ở đây,   cũng  yên tâm, nên đến xem ."
"..."
Phí Tiền Giang  cô con gái đang sợ hãi, lo lắng : "Đều là do đứa con gái bất tài  của   loạn,  dám để Minh trưởng quan  bận tâm như ."
Phí Khả Vi ôm chặt con gấu bông trong tay,  thấy bọn họ  chuyện, thỉnh thoảng  ngẩng đầu lên,  ngờ  đúng lúc chạm  đôi mắt phượng đen láy .
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đơn giản phối quần tây đen, dáng  cao ráo, dung mạo kinh diễm, đuôi mắt  cong lên, đáng lẽ  đây là một nụ  dịu dàng hiền lành, nhưng đáy mắt đen kịt  lạnh lùng.
Chỉ một cái  thoáng qua, Phí Khả Vi  cảm thấy sống lưng lạnh toát, vô thức né tránh ánh mắt, hoảng hốt  bố , nước mắt lưng tròng: "Bố, bố..."
 con quỷ đó cũng mỉm   Phí Tiền Giang, cử chỉ tao nhã, giọng điệu hòa nhã đầy quan tâm: "Sắc mặt đúng là  kém, bác sĩ Lâm, phiền  xem  giúp, nếu Vi Vi tiểu thư cần gì, cứ dặn dò Chu quản gia."
Lời   khác  thể  hiểu, nhưng Phí Tiền Giang lập tức hiểu , ông vội vàng : "Không dám  phiền, con gái  chỉ là đang giận dỗi,   gì đáng ngại, sáng mai  sẽ trở về tòa nhà nghiên cứu."
Quý Minh Trần cong môi,  mỉm  lịch sự với Phí Tiền Giang.
...
Chiều hôm Phí Tiền Giang yên tâm trở về căn cứ nghiên cứu, Quý Minh Trần liền sai  đưa Phí Khả Vi .
Cô gái vẫn mặc đồ bệnh nhân, mái tóc xoăn màu hạt dẻ xinh  xõa  lưng, đôi mắt ngấn lệ, trông  chút đáng thương.
Hai nữ hầu đỡ cô lên chiếc xe bánh mì màu đen, cô run rẩy   đàn ông mặc áo trắng  ở ghế phụ, giọng  nghẹn ngào hỏi: "Minh, Minh trưởng quan,   đưa em  ..."
Quý Minh Trần dùng ngón tay chống cằm, cụp mi xuống, vẻ mặt mỉm   dịu dàng: "Vi Vi tiểu thư   đang buồn bã ?  đưa cô  giải khuây."
Sau khi  b.ắ.n một phát   túm tóc một cách tàn nhẫn, Phí Khả Vi tuyệt đối sẽ  tin rằng  đàn ông quỷ quái  sẽ  bụng đưa cô   ngoài giải khuây.
Nước mắt cô  rơi xuống, trái tim đập loạn xạ  kiểm soát , cả  sợ hãi tột độ: " nếu bố về mà  thấy em, ông  sẽ  lo lắng..."
Quý Minh Trần khẽ , hạ tay xuống an ủi: "Yên tâm, khi chủ nhiệm Phí về, bọn họ cũng sẽ đưa cô về an ."
Cửa xe bánh mì đóng , chạy trong màn đêm dần buông xuống,  lâu   đến một khu nhà thấp tầng.
Quý Minh Trần  , Hà Phong Diên  hiệu cho các nữ hầu đỡ Phí Khả Vi  theo.
Một nhóm   trong hành lang xi măng tối tăm, chân hai nữ hầu run lên bần bật, nhưng  dám phát  tiếng động nào, Phí Khả Vi suốt dọc đường nước mắt lã chã rơi xuống.
Đợi đến khi bọn họ  đến cuối hành lang, Hà Phong Diên liếc  hai  gác cửa, bọn họ lập tức hiểu ý, một  trong đó vội vàng kéo tấm rèm cuốn lên.
Khi tấm rèm cuốn từ từ  kéo lên, một  phụ nữ  treo lên đánh đập đến  đầy thương tích dần dần hiện   mắt  ...