Sự nguy hiểm của ngày tận thế luôn rình rập, sự yên bình trong thành phố đều dựa  những chiến binh tinh nhuệ  liều mạng bảo vệ ở tiền tuyến.
Họ dụ zombie đến đây để tiêu diệt, chính là để những đội tìm kiếm thỉnh thoảng  khỏi thành  thể  yên  trong chốc lát, cũng để những  sống sót trong thành   đối mặt trực tiếp với zombie đáng sợ, kỳ dị,   một mảnh đất  thể an cư lạc nghiệp...
Trong ngày tận thế tuyệt vọng và bi thảm như , chính những   đang gánh vác trọng trách cho những  sống sót còn sót  của nhân loại.
Nhìn những thành viên đội  tường thành mồ hôi nhễ nhại,  phiên  canh gác, Ôn Dao cảm thấy khá  thiết.
Cô cũng từng là một trong  họ, khu 13 Bắc Châu tuy   tường thành phía Tây Nam cao như , nhưng cũng  một con đê tương tự, cũng trở thành một cứ điểm phòng thủ.
Có một  thời gian, đội của Thẩm Dật Xuyên cũng  cử đến cứ điểm phòng thủ đó để canh gác. Lúc đó, s.ú.n.g ống khan hiếm, cô là  dùng vũ khí lạnh, vì chiến đấu gần nguy hiểm cao nên cô thường xuyên  thương.
Cho đến bây giờ, cô vẫn  thể nhớ  cảnh tượng lúc đó, dòng sông  chân đê  đóng băng, zombie giẫm lên lớp băng dày kéo đến,  trời xám xịt, vô  bông tuyết bay lả tả rơi xuống...
Cô  phía , chịu đựng cái lạnh và vết thương,  những đồng đội qua . Mỗi  Thẩm Dật Xuyên  ngang qua cô, cô luôn hy vọng    thể quan tâm đến cô một chút, hoặc  cô thêm một chút.
 trong suốt nửa năm dài đằng đẵng đó, cô  thương nhiều ,  gần như  bao giờ quan tâm đến cô,  luôn cảm thấy cô  thể, cô  kiên cường,  thể vượt qua.
Bây giờ nghĩ , vẫn thấy  buồn.
Lúc đó cô  mệt ? Có đau ? Có lạnh ? Gió bắc thổi mạnh, vết thương đóng băng, cô đau đớn, nhưng cô  quen ...
Con  là loài động vật sống theo thói quen, trong những năm tháng đó, cô  quen với cái lạnh, quen với đau đớn, cũng quen với việc vô  ánh mắt mong đợi  thể đổi lấy một chút quan tâm của  đàn ông đó.
"..."
Ôn Dao xúc động nghĩ đến những điều , theo bản năng  đầu .
Quý Minh Trần nhận thấy động tĩnh của cô,  nhướng mày: "Sao ?"
Ôn Dao lắc đầu: "... Không  gì."
Đội trưởng Lý  qua lấy nước uống, tình cờ gặp hai bóng  mặc đồ trắng ,   lau mồ hôi  mặt, nhỏ giọng hỏi Hà Phong Diên bên cạnh: "Đội trưởng Hà, Minh trưởng quan   đến đây..."
Hà Phong Diên còn  kịp lên tiếng,  đàn ông mặc đồ trắng bên cạnh  từ từ   , mỉm  đáp: "Đến xem náo nhiệt."
Ôn Dao: "..."
Câu trả lời  cô chịu thua.
Trong  thời gian tiếp theo, Ôn Dao  , Quý Minh Trần liền  theo đó,   do cô quyết định. Thỉnh thoảng nếu  zombie đến gần, Hà Phong Diên bên cạnh cũng sẽ kịp thời dùng s.ú.n.g giải quyết.
Không chỉ Ôn Dao   tay, mà Quý Minh Trần cũng bình tĩnh,  hề d.a.o động,  hề  những nguy hiểm   ảnh hưởng, hai    lạc lõng với chiến trường xám xịt, bẩn thỉu , cứ như là đến đây để dạo chơi .
Ôn Dao đưa mắt  những chiến sĩ canh giữ bên tường thành, ban đầu cô cứ tưởng sẽ  chứng kiến   dị năng chiến đấu với zombie, nhưng  dọc theo bức tường thành dài như , cô   hề thấy một   dị năng nào, vũ khí của họ đều là súng, đủ loại súng, trông  hiện đại và cao cấp.
Chẳng lẽ trong  những     ai  dị năng?
Khu 14 Đông Châu    nghiên cứu thành công thuốc thức tỉnh dị năng  ? Nếu  thứ ,  trong đội tinh nhuệ canh giữ thành  chắc chắn     dị năng, cho dù ít thì cũng  đến mức   ai...
Cô  thất vọng về điều , thu hồi ánh mắt  sang Quý Minh Trần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-38-bao-boi-em-lam-uot-toi-roi.html.]
Cô   là   đầu chuỗi thức ăn của khu 14 Đông Châu, nhất định nắm giữ quyền hạn thông tin tuyệt đối, chỉ là cô  chắc liệu với  phận của   nên hỏi chuyện   .
Cô  đây là  của đội tinh nhuệ khu 13 Bắc Châu,  phận vốn  nhạy cảm, mới đến nơi nếu  dò hỏi bí mật của căn cứ đối phương,   thể sẽ  nghi ngờ là gián điệp.
Sau khi cân nhắc, cô đành kìm nén nghi ngờ trong lòng.
Bỗng  một tia chớp lóe lên  bầu trời,  đó những hạt mưa rơi xuống lộp độp, Hà Phong Diên thấy  vội vàng đưa chiếc ô trong suốt mà   đang cầm đến.
Quý Minh Trần   nghĩ đến điều gì, đột nhiên cúi đầu  với Ôn Dao: "Giao cho em một nhiệm vụ nhỏ, giúp  che ô."
"..."
Ôn Dao  quen với đủ loại hành động kỳ quặc của vị đại thiếu gia , mặt  cảm xúc nhận lấy chiếc ô trong tay Hà Phong Diên  bung : "... Vâng."
Gió lạnh  tường thành gào thét, nước mưa rơi xuống vũng nước, b.ắ.n lên những gợn sóng lăn tăn.
Ôn Dao cầm ô  bên cạnh Quý Minh Trần,  một đoạn đường dài, thấy  thu hoạch  gì, đang định bỏ cuộc thì bỗng liếc thấy mấy  ở phía xa đang hứng nước mưa.
Không  chỉ đơn giản là dùng thùng hứng nước mưa, mà nước mưa xung quanh  thể  họ điều khiển, trực tiếp tụ  thành dòng chảy  thùng.
Người  dị năng hệ Thủy !?
Mắt Ôn Dao sáng lên, vì quá chăm chú  nên cô    nhận  chiếc ô trong tay   lệch hướng.
Chiếc ô vốn che cho Quý Minh Trần   dời sang một bên, khiến cả   đều   mưa phùn.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Anh  khỏi  sang cô gái bên cạnh đang chăm chú,  theo ánh mắt của cô,   thu hồi ánh mắt,  đó khẽ mở môi: "Bảo bối..."
Nghe thấy tiếng gọi dịu dàng, Ôn Dao  đầu : "Sao ?"
Ban đầu còn  hoang mang,  đầu  mới phát hiện tóc mai và má  đàn ông đều dính đầy hạt mưa, nước mưa phản chiếu  gương mặt  mỹ,  tì vết, cộng thêm giọng  trầm thấp, từ tính của , tạo nên một cảm giác quyến rũ lòng  khó tả: "Em  ướt  ."
"..."
Ôn Dao chỉ cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng đưa ô sang: "... Xin ."
Quý Minh Trần cụp mi xuống, những giọt mưa theo lông mày  trượt xuống: "Thôi, đưa ô cho ."
" thật sự  cố ý." Ôn Dao bèn đưa ô cho .
Quý Minh Trần mỉm   cô, đưa tay nhận lấy chiếc ô, thấy   mặt sắp chạy  ngoài để hứng mưa,  vội vàng kéo cô , nghiêng ô về phía cô thêm vài phần: "Lại đây."
Ôn Dao  mép ô đang che cho : "  thể ..."
Chưa kịp  xong,    đàn ông cắt ngang: "Không  dầm mưa, váy cũng    bẩn."
"..."
Thôi  ,    chỉ  bệnh sạch sẽ, mà còn sạch sẽ đến mức lây sang cả cô.
Trên đường xuống tường thành, Ôn Dao tự  ngẩn , suy nghĩ về những gì   thấy  tường thành.