Câu Quý Minh Trần chỉ một , hôm đó xe khi dạo tường thành Tây Nam trở về, cũng từng bâng quơ nhắc đến.
cô để tâm, chỉ để tâm, mà còn đặc biệt cảnh giác, xuất phát từ sự kính sợ đối với phận của , cô bao giờ dám chủ động hỏi về thuốc thức tỉnh dị năng.
Dù chuyện cũng là bí mật hàng đầu của khu 14 Đông Châu.
Chỉ là ngờ, lúc đó đoán ý đồ của cô , thậm chí thấy cô dám hỏi nhiều, cũng thẳng , mà còn nhân cơ hội đưa cô đến căn cứ nghiên cứu thuốc thức tỉnh dị năng, đích phổ cập khoa học cho cô...
"..."
Tâm tư của đàn ông thật sự tỉ mỉ.
Quý Minh Trần , thấy vẻ mặt ngây của Ôn Dao, bưng cốc nước lên uống một ngụm: "Những điều với em hôm nay, là bí mật quan trọng mà hiện tại chỉ căn cứ khu 14 Đông Châu mới ."
" thể dễ dàng cho em , là vì em , nhưng ngoài đừng nhắc đến với khác, ?"
Ôn Dao vội vàng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: " tuyệt đối sẽ ngoài."
Ánh mắt Quý Minh Trần vẫn màn hình, thuận miệng hỏi cô: "Muốn thức tỉnh dị năng ?"
Nếu là đây, Ôn Dao dám gật đầu, sợ bại lộ tham vọng của sẽ rước họa , nhưng tin tưởng cô như , cô còn che giấu nữa thì thành giả tạo.
Suy nghĩ một chút, cô liền gật đầu: "Nếu thể, đương nhiên là ."
Quý Minh Trần tùy ý gật đầu: "Được, lát nữa đưa em đến phòng thí nghiệm xem."
"!!?"
Ý là thể cho cô thuốc thức tỉnh dị năng? Thứ quý giá , hàng ngàn hàng vạn thành viên đội chiến đấu và đội trưởng chen lấn xô đẩy cũng khó mà , thật sự bằng lòng tùy tiện cho cô? Anh nghiêm túc ?
Ôn Dao vốn tưởng sẽ đồng ý cho cô trở về trại huấn luyện, lúc vô cùng kinh ngạc, hồi lâu cũng hồn: "Thứ ở căn cứ các , là thứ cực kỳ quý giá, với thực lực hiện tại của , xứng ..."
Cứ thế đưa cho cô, chẳng sẽ khiến dị nghị ?
Cô nhất định hiểu rõ tình hình ở các khu của Đông Châu, nhưng ở Bắc Châu, mặc dù chỉ huy căn cứ quyền lực lớn, nhưng gì thì , nếu bậy, chừng sẽ bỏ phiếu bãi nhiệm.
Quý Minh Trần khẽ một tiếng: "Ở đây là khu 14 Đông Châu, khu 13 Bắc Châu của các em."
"Rất nhiều chuyện, đều do một quyết định."
Ôn Dao: "..."
Ồ, đúng , suýt nữa quên mất, Quý Minh Trần hình như giống những chỉ huy căn cứ khác, là con trai duy nhất của Lãnh chúa Đông Châu, nếu ví Lãnh chúa như vua, chính là hoàng tử, là con nhà quan đích thực.
Không chỉ thực lực, mà hậu thuẫn cũng vững chắc, quả thực tư cách kiêu ngạo tùy hứng.
Hai ở trong phòng giám sát mười mấy phút, cuối cùng Quý Minh Trần màn hình giám sát một cái, canh đúng thời gian dậy: "Đi thôi, đến phòng thí nghiệm tầng mười hai."
Thang máy đến tầng mười hai, tầng nhiều , chỉ hành lang trống trải và nhiều cửa phòng việc.
Kết cấu của tòa nhà nghiên cứu phức tạp, hành lang giống hệt , những cánh cửa cũng giống hệt , sàn nhà sáng bóng như gương, cửa kim loại màu bạc, ngay cả phòng cũng , nếu dẫn đường, e rằng chỉ cần lạc đường thôi cũng đủ hoa mắt chóng mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-44-kinh-mot-chieu-nhin-trom-mot-cai-chac-khong-sao-dau.html.]
Trong hành lang vắng vẻ một bóng , tiếng bước chân của hai vang lên lộp cộp sàn nhà, Quý Minh Trần :
"Xác suất thức tỉnh dị năng một cách tự nhiên thấp đến mức đáng kể, ngoài đều thuốc thức tỉnh dị năng là con đường tắt duy nhất để thức tỉnh dị năng, thực , cho dù cho họ thuốc thức tỉnh dị năng, họ cũng thể thức tỉnh dị năng."
Ôn Dao khó hiểu ngẩng đầu lên: "Tại ..."
Quý Minh Trần một tiếng, giọng ôn hòa: "Lát nữa em sẽ , chúng xem một màn kịch ."
Anh nhẹ nhàng đẩy một cánh cửa nào đó , đó bật đèn bên trong.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Căn phòng trông giống như một phòng thí nghiệm, máy tính, bàn thí nghiệm, bàn bày la liệt đủ loại thuốc thử và đĩa nuôi cấy, bên cạnh còn cả một bức tường tủ đựng thuốc thử.
Tuy nhiên, Quý Minh Trần để ý đến khu vực bàn thí nghiệm, mà kéo Ôn Dao một cánh cửa nhỏ bên trong phòng thí nghiệm , nơi dường như là một nhà kho nhỏ, phía nhiều thùng giấy chất chồng lên .
Sau khi cửa nhỏ đóng , bên trong tối, chỉ một ô cửa sổ kính nhỏ cửa để lọt vài tia sáng yếu ớt.
Ôn Dao cảm thấy điều giống như đang chuyện mờ ám, chút nghi ngờ: "Chúng trốn ở đây gì ?"
Trong bóng tối, Quý Minh Trần ánh mắt sâu thẳm, hiệu im lặng với cô: "Suỵt."
"Họ tới ."
Ôn Dao đôi môi mỏng của đàn ông nhếch lên, hiểu đang giở trò quỷ quái gì, chắc là một trò chơi mà cho là thú vị.
Sau khi xong, Quý Minh Trần thẳng dậy, ngoài cửa qua ô cửa sổ kính.
Ôn Dao nhíu mày, cũng theo, lúc cô cũng thấy tiếng bước chân, dựa âm thanh phán đoán, dường như ba đang tới hành lang.
Ôn Dao phòng thí nghiệm bên ngoài đang phát ánh sáng xanh lam, nhỏ giọng hỏi: "Chúng trộm từ đây, liệu họ thể thấy chúng ?"
Quý Minh Trần: "Không ."
"..."
Hiểu , kính một chiều.
Chưa đầy vài phút , cánh cửa kim loại đẩy , là ba nhà nghiên cứu mặc áo khoác trắng, ba Ôn Dao ấn tượng, hình như mới thấy trong camera giám sát, chính là cảnh camera giám sát mà Quý Minh Trần phóng to, cô thấy gì bất thường.
ngay khi cô đang nghi ngờ, nhà nghiên cứu cùng khóa trái cửa , nhà nghiên cứu cao lớn phía cởi bỏ găng tay cao su màu trắng ném lên bàn thí nghiệm, vui mừng : "Nằm vùng ròng rã cả tháng, cuối cùng cũng để chúng tìm thấy nơi ..."
Nhà nghiên cứu nữ phía cẩn thận nhắc nhở: "Anh nhỏ thôi, cẩn thận camera giám sát."
Nhà nghiên cứu đeo kính cùng khẳng định : "Không , camera giám sát ở đây phá hỏng ."
Người đàn ông cao lớn vỗ vai đàn ông đeo kính, an ủi : "Vẫn là lợi hại! Học bá khoa điện tử của trường đại học hàng đầu ngày tận thế, hệ thống cửa an phức tạp như , e rằng bây giờ trong bốn khu vực của bốn châu, chỉ mới thể giải mã ."
Người đàn ông đeo kính: "Cũng nhờ sự che chở của và Tiểu Hà, hai , cũng đây."
Nhà nghiên cứu nữ: "Đừng nhảm nữa, việc chính quan trọng, tìm thuốc thức tỉnh dị năng."
Cô đảo mắt xung quanh, ngẩng đầu thấy hàng loạt tủ thuốc, tủ khóa vân tay.