Địch Đại Hổ thấy lão đại lệnh, cũng lờ mờ nhớ chủ nhân của chiếc xe là ai, nhưng đây lão đại luôn nhằm đám vì Ôn Dao, bây giờ Ôn Dao lừa về khu 14 Đông Châu , còn tìm phiền phức của bọn họ gì?
Tuy trong lòng nghi ngờ, nhưng cũng dám hỏi nhiều, vì tăng tốc đuổi theo chiếc xe đó.
Thẩm Dật Xuyên hôm nay nhiệm vụ gì, dạo cứ rảnh rỗi là dẫn khu vực dọn dẹp zombie, cũng đang mong chờ điều gì, lẽ là một tia hy vọng mong manh, hoặc lẽ là tham luyến cảm giác quen thuộc khi Ôn Dao còn ở đây...
Dù thì khu vực núi Thương Bình cũng quá nhiều dấu vết cô từng tồn tại.
Hôm nay bọn họ may gặp một làn sóng zombie khá mạnh, lái xe chạy trốn suốt năm tiếng đồng hồ mới thoát , lúc đều chút kiệt sức.
Thẩm Dật Xuyên ca của Phương Lam Âm, đang ở ghế lái với vẻ mặt lạnh lùng, sắc mặt vô cùng mệt mỏi, trời sắp tối, đôi mắt đen sâu thẳm ẩn hiện vẻ thất vọng.
Mấy đội viên còn dám lời nào, xe im lặng như tờ.
Cho đến khi Phương Lam Âm đang ngủ gà ngủ gật ở ghế phụ thấy chiếc xe việt dã qua gương chiếu hậu, cô sợ đến mức lập tức tỉnh táo, vội vàng nắm chặt khẩu s.ú.n.g trong tay, cảnh giác với : “Có xe đuổi theo chúng phía !”
Mấy ở ghế vội vàng cầm s.ú.n.g thăm dò , thấy cách giữa hai xe ngày càng gần, nhận chiếc xe việt dã đó, sợ hãi : “Chết tiệt! Là xe của Quý Minh Trần!”
Mấy vốn đang ủ rũ lập tức cảnh giác, bọn họ giương s.ú.n.g nhắm chiếc xe phía , nhưng do đối phương tay nên bọn họ cũng dám tùy tiện nổ súng.
Đó là Quý Minh Trần! Hai bên cạnh đều tài thiện xạ, gần như trăm phát trăm trúng, lúc bọn họ đến trăm đối đầu với ba bọn họ cũng chắc phần thắng, huống chi hôm nay chỉ mấy .
Bọn họ Quý Minh Trần đuổi theo gì, rằng nơi là khu vực giáp ranh giữa khu 14 Đông Châu và khu 13 Bắc Châu, hôm nay bọn họ cũng đến để chiếm địa bàn tìm kiếm tài nguyên, nếu xung đột rõ ràng thì cho dù là kẻ thù cũng cần thiết nổ súng, thời buổi sinh tồn dễ dàng, tiết kiệm chút sức lực đối với ai cũng ...
Hai chiếc xe việt dã dần dần tiến gần, chiếc màu xanh quân đội bộ đều cảnh giác, chiếc màu đen thì thong dong hơn nhiều, Quý Minh Trần thậm chí còn cầm s.ú.n.g khi hạ cửa kính xe xuống.
Thẩm Dật Xuyên vốn bực bội, liếc thấy đàn ông mặt gian xảo trong xe bên cạnh càng thêm bốc hỏa, ức chế trong lòng.
Anh hận đó thấu xương, nhưng rõ lúc là thời cơ để tay, chỉ thể nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh đuổi theo gì?”
Quý Minh Trần khẽ cong đôi mắt hoa đào, dung mạo hòa nhã như hoa đào nở rộ, giọng trầm ấm êm tai: “Sao đội trưởng Thẩm vẫn ưa thế? Hôm nay hiếm khi tâm trạng , gặp quen nên đặc biệt đến chào hỏi...”
“...” Tên bệnh thật ?
Thẩm Dật Xuyên một tay nắm chặt vô lăng, một tay nắm chặt khẩu s.ú.n.g trong tay, cố nén tính khí : “Chào hỏi thì miễn , trời sắp tối , nếu việc gì thì cùng tiết kiệm sức lực.”
Quý Minh Trần khẽ một tiếng, đột nhiên đưa tay ngoài cửa sổ, xe đối diện thấy động tác , giương s.ú.n.g lên chĩa , bầu khí căng thẳng đến cực điểm.
Tuy nhiên, tay đàn ông cầm gì cả, những ngón tay thon dài trắng nõn buông thõng một cách tự nhiên, một chiếc vòng tay bằng bạc trượt từ ống tay áo sơ mi trắng tinh, khẽ đung đưa ở cổ tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-50-on-dao-van-con-song-dung-khong.html.]
Tuyết rơi mu bàn tay trắng nõn, cộng thêm chiếc vòng bạc nền, khiến bàn tay vốn càng thêm phần mỹ miều khác biệt.
Mấy đội viên cầm s.ú.n.g ở ghế xe màu xanh quân đội đều hành động của cho sững sờ.
Quý Minh Trần nhướn mày Thẩm Dật Xuyên, lười biếng hỏi: “Đội trưởng Thẩm, thấy chiếc vòng tay mới của ?”
Mọi : “...”
Địch Đại Hổ và Melissa .
Hiểu , lão đại đến để khoe khoang, hơn nữa còn cố tình đến khoe khoang.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Thẩm Dật Xuyên mặt , giọng điệu đầy tức giận: “Quý Minh Trần, nếu bệnh thì chữa não , đừng cản trở ở đây...”
Lời còn hết, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, chậm rãi đầu , đôi mắt lạnh lùng khóa chặt bàn tay thon dài của đàn ông đối diện.
Chiếc vòng bạc cổ tay màu sắc cũ, trông bình thường, nhưng thể nhận ...
Đó là vật bất ly của Ôn Dao, đó là vòng tay của Ôn Dao!
Nhớ đây nhiệm vụ, Ôn Dao trong lúc hoảng loạn bỏ chạy mất chiếc vòng bạc , tâm trạng cô buồn bã suốt dọc đường, năm bảy lượt cầu xin cho tìm, bất đắc dĩ đành cùng cô tìm.
Sau đó chính tìm thấy chiếc vòng bạc , cho nên ấn tượng sâu sắc.
Thẩm Dật Xuyên chằm chằm chiếc vòng tay, một lúc ngẩng đầu lên, trừng mắt, trán thậm chí còn nổi gân xanh: “Anh lấy chiếc vòng ở ?!”
Phương Lam Âm thấy chiếc xe suýt chút nữa đ.â.m lan can cầu bên cạnh, sợ hãi vội vàng đưa tay đánh lái : “Này , đội trưởng Thẩm! Xe! Xe!”
Thẩm Dật Xuyên dứt khoát đạp phanh, hai chiếc xe giữ nguyên tốc độ song song trượt một đoạn cầu từ từ dừng .
Trên cầu gió tuyết gào thét, thậm chí ở phía xa còn tiếng gầm rú lờ mờ của zombie, lông mi dính đầy tuyết của Quý Minh Trần rũ xuống, dịu dàng: “Chậc, cũng tin...”
Thẩm Dật Xuyên Quý Minh Trần, diễn tả tâm trạng lúc như thế nào, giống như đang nắm lấy một cọng cỏ cứu mạng trong muôn vàn đường cùng, đến nỗi khi đối mặt với đàn ông đáng ghét và hận thấu xương , mà dừng động tác, ngay cả dục vọng g.i.ế.c cũng tiêu tan ít.
Đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt , chỉ mong dò la tung tích của Ôn Dao từ đối phương.
“Ôn Dao... Cô chết, cô còn sống, đúng ?” Mấy chữ gần như là từ kẽ răng bật , giọng của đàn ông vốn trầm ấm, khi hỏi câu ngữ điệu nặng nề, kìm nén sự cầu khẩn trong lòng, cùng với nỗi đau buồn và tuyệt vọng chất chứa bấy lâu nay.
Mấy ở ghế cũng , nhao nhao ngoài cửa sổ xe, giống như một đám cầm s.ú.n.g hóng chuyện.