So với sự căng thẳng của Thẩm Dật Xuyên, Quý Minh Trần trông thong dong hơn nhiều,   tiên là cúi đầu  một tiếng,  đó giơ bàn tay đeo vòng bạc lên, ngón tay thon dài trắng nõn  cong, chống cằm: “Anh đoán xem.”
“...”
Địch Đại Hổ  lão đại,  nhịn  phì , mãi đến khi Melissa   cho   một cái tát,   mới cố nén nụ   nhịn nổi .
Thẩm Dật Xuyên nhịn   nhịn, vẫn  nhịn  chĩa s.ú.n.g  trán Quý Minh Trần, giọng  gần như gầm lên: “Quý Minh Trần!”
Đồng thời khi   giơ s.ú.n.g lên, hai khẩu s.ú.n.g trong tay Melissa cũng chĩa  đầu Thẩm Dật Xuyên, cô  hành động nhanh nhẹn,  cực nhanh nhưng cũng  hề hàm hồ: “Dám nổ súng, hôm nay các  đừng hòng sống sót!”
Phương Lam Âm thấy , vội vàng kéo cánh tay Thẩm Dật Xuyên, nhỏ giọng  bên cạnh: “Đội trưởng Thẩm,  bình tĩnh một chút...”
“Đối phương bây giờ   ý định  tay với chúng , chúng  ngàn vạn  đừng tùy tiện nổ súng.”
Ba  đối diện   ai là  đơn giản, Quý Minh Trần cơ bản  từng  tay,   thủ thế nào  rõ, còn hai  , tuyệt đối đều là chỉ huy cấp S,  thủ nhanh nhẹn, thiện xạ.
Bọn họ đừng  chỉ  mấy  , cho dù  thêm mấy  nữa, cũng  chắc  là đối thủ.
Quý Minh Trần  bầu  khí căng thẳng  xe đối diện,   vui vẻ, mãi đến khi khẩu s.ú.n.g của Thẩm Dật Xuyên  Phương Lam Âm thức thời ấn xuống,  mới kéo dài giọng trả lời: “Vẫn còn sống...”
“  cứu mạng cô , cô   lấy  báo đáp,    gì để tặng , vì   tặng  chiếc vòng bạc kỷ niệm mà bà cô  tặng.”
Nói xong,  nhướn mày,   Thẩm Dật Xuyên: “Coi như là tín vật đính ước.”
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
“...”
Nhìn biểu cảm khác  của đám  đối diện, Địch Đại Hổ  nhịn  phì , mãi đến khi Melissa   cho   một cái tát,   mới cố nén nụ   nhịn nổi .
Thẩm Dật Xuyên tuy  hạ s.ú.n.g xuống, nhưng giọng điệu vẫn còn gay gắt: “Anh  bậy!”
“Ôn Dao là  như thế nào, cô  ở bên cạnh  bảy năm,  còn  hiểu rõ ? Người cô  chán ghét nhất chính là ...”
Có lẽ là  thấy chiếc vòng bạc nên cảm xúc quá sụp đổ, Thẩm Dật Xuyên vốn luôn trầm  lý trí khóe mắt đỏ hoe, sắc mặt  chút tiều tụy, bàn tay nắm chặt mép cửa sổ cũng nổi gân xanh:
“Nếu cô  ở bên cạnh  mà  chịu ấm ức,  nhất định là  ép buộc cô ! Là  ép buộc cô !”
Phương Lam Âm bên cạnh  bầu  khí căng thẳng , trong lòng lo lắng, kéo tay áo Thẩm Dật Xuyên, nhưng     hất mạnh : “Bây giờ cô  đang ở ? Nói!”
Mấy đội viên ở ghế  cũng   nhỏ giọng : “Đội trưởng Thẩm,  đừng kích động, bây giờ chúng   đủ , hơn nữa đều  mệt mỏi, nếu thật sự chọc giận   thì chúng  xong đời...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-51-cau-xin-anh-tha-co-ay-ve-di.html.]
Quý Minh Trần vẫn chỉ bình tĩnh   , cứ như   dáng vẻ tiều tụy của đối phương một cách giễu cợt, thần thái ung dung tự tại, giống như đang khiêu khích một cách im lặng.
Thẩm Dật Xuyên cố gắng kìm nén lửa giận, thử sắp xếp  mạch lạc của sự việc.
Quý Minh Trần tên  chính là một tên biến thái thần kinh, thích g.i.ế.c chóc,  bằng cầm thú,    chuyện gì là    , nhớ  đây   Ôn Dao  lạc ở núi Thương Bình, suýt chút nữa rơi  tay ,  cưỡng hiếp.
Hắn xuất hiện ở khu vực Bắc Châu cứu Ôn Dao là    khả năng, nhưng tuyệt đối   xuất phát từ lòng ,  vốn  thèm  Ôn Dao, vì mục đích gì, Ôn Dao rơi  tay  sẽ  chịu ấm ức gì, tất cả những điều  đều  cần  cũng ...
Thẩm Dật Xuyên bình tĩnh  một chút,  đó hạ giọng : “Quý Minh Trần,   ,  thả cô  .”
“Anh  như  sẽ    cô  , cô   ý chí kiên cường,  dùng vũ lực với cô  chỉ sẽ phản tác dụng...”
“Anh đưa  điều kiện , coi như  cầu xin , thả cô  về.”
Quý Minh Trần vẫn chống cằm dựa  đầu, chỉ bình tĩnh   ,   đàn ông  giờ luôn bình tĩnh trầm   từng thất thố , lúc   lộ  vẻ điên cuồng gần như tuyệt vọng.
Cuối cùng, cúi đầu cong môi: “Thẩm Dật Xuyên,  ngược   chút bất ngờ...”
Lần    gọi  là đội trưởng Thẩm một cách đùa cợt, mà là gọi cả họ lẫn tên, nụ   mặt nhạt   nhiều, giống như thật sự cảm thấy bất ngờ.
Thẩm Dật Xuyên  rõ tên biến thái thần kinh    gì, cũng  quan tâm trời  tối, và tuyết rơi dần ngừng .
Thời tiết ở Bắc Châu luôn âm u, trời dần tối, bốn bề vắng lặng, lạnh lẽo và hoang vắng.
Dưới ánh sáng lờ mờ, Quý Minh Trần ngẩng đầu   mắt Thẩm Dật Xuyên, vẻ mặt giễu cợt  giờ hiếm khi  thêm vài phần nghiêm túc: “ cứ tưởng,   bao giờ quan tâm đến cô ...”
Thẩm Dật Xuyên sững sờ,  thấy câu ,    khỏi hoảng hốt trong lòng, nhưng    sự hoảng sợ  từ  mà đến.
Quý Minh Trần tiếp tục : “Ôn Dao là  như thế nào, đúng ,  hiểu rõ,  cũng hiểu rõ, cô  thông minh, nhạy bén, kiên cường,  điều.”
“Bất kể khi nào, cô  luôn  thể phối hợp với   , bất kể gặp  nguy hiểm gì, xảy  tình huống bất ngờ gì, cô  cũng đều là  đầu tiên  về phía , cô  tin tưởng , dựa dẫm  , sẽ  màng tất cả bảo vệ ...”
“ ...  đối xử với cô  như thế nào?” Quý Minh Trần  một tiếng, như thể đây là một trò đùa: “Ồ,   bỏ cô    tuyết nguyên...”
 “Tuyết nguyên Bắc Châu lạnh lẽo, màn đêm dài dằng dặc  một bóng , hơn trăm con zombie đáng sợ,  để cô  một  đối phó,  đó cô   cắn đến cả   vết thương,     một chỗ thịt nào lành lặn, còn suýt nữa  con sói zombie biến dị xé xác…”
Thẩm Dật Xuyên sững , đồng tử đột nhiên co rút : “Cô   thương?”
Nói xong   cúi đầu: “Không,  thể nào, cô  giỏi võ như , cô   thể nào  thương, mấy con zombie đó cô  rõ ràng  thể đối phó …”
Lời  của Quý Minh Trần  dứt,  chỉ Thẩm Dật Xuyên kinh ngạc, mà Phương Lam Âm ở bên cạnh cũng  nhịn  đỏ hoe mắt, cô  cũng  quan tâm đến việc khuyên Thẩm Dật Xuyên  về sớm nữa,  sang  Quý Minh Trần: “Sau đó thì ? Vậy Ôn phó đội hiện tại thế nào …”
Mấy đội viên còn  ở ghế  cũng  lượt hạ s.ú.n.g xuống.