“Sau đó , để  nghĩ xem…” Quý Minh Trần như thể đặc biệt rảnh rỗi,  cây cầu băng giá gió bắc thổi thẳng  mặt , kiên nhẫn trả lời câu hỏi của bọn họ: “Sau đó   đưa cô  , khâu vết thương cho cô ,  đó cô  tỉnh …”
“Tỉnh  cũng   gì nhiều, dù chúng  lái xe  , cô  đều yên lặng   ngoài cửa sổ ngẩn , cũng  phản đối, cũng     về Bắc Châu.”
Thẩm Dật Xuyên   gì, Phương Lam Âm lau mắt, giọng nghẹn ngào: “Ôn phó đội chắc chắn là thất vọng về chúng  , lúc    đều  bỏ phiếu cho cô …”
Quý Minh Trần tiếp tục : “Hai ngày đó ban ngày chúng  chạy trốn, cô  ngoan ngoãn  lời, trông   gì khác thường, nhưng cứ đến tối cô  sẽ .”
Nói    mặt sang,  với Melissa  ở ghế phụ phía : “Buổi tối là cô chăm sóc cô , cô  .”
Melissa thấy  đối diện  hạ s.ú.n.g xuống, bèn cất s.ú.n.g lục  : “Hai ngày đó trạng thái của Ôn tiểu thư đúng là  kém, mỗi tối đều     lạnh,     đừng bỏ rơi cô , mỗi  cô  ,  đều dùng khăn nóng lau nước mắt cho cô .”
“ Ôn tiểu thư đúng là một   kiên cường độc lập, nếu   tận mắt  thấy dáng vẻ yếu đuối của cô , thật khó tưởng tượng cô  sẽ  đến đau lòng như .”
Quý Minh Trần  mỉm   Thẩm Dật Xuyên: “Nghe thấy ?”
Sắc mặt Thẩm Dật Xuyên tái nhợt, cảm xúc dần dần sụp đổ: “Không,  thể nào, Ôn Dao    như , cô  sẽ  , cô  sẽ …”
 lời  ngay cả chính   cũng  tin,  cô     chứ? Trong trận bão tuyết lớn hôm đó, lông mi cô  dính đầy sương giá, nước mắt rơi xuống, trong nháy mắt  đóng băng…
“Vậy nên Thẩm Dật Xuyên, rốt cuộc  đang nghĩ gì ,  còn  tư cách gì, đến hỏi  đòi …”
Một câu châm chọc lạnh lùng rơi xuống, Quý Minh Trần dường như cũng mệt mỏi,  nhíu mày, dùng ngón tay xoa xoa huyệt thái dương: “Đêm  khuya , chúng   thôi.”
Địch Đại Hổ vội vàng “” một tiếng  nhanh chóng khởi động xe.
Đợi đến khi chiếc xe việt dã màu đen  vượt qua bọn họ biến mất trong màn đêm tuyết trắng mênh mông, Thẩm Dật Xuyên và những  khác mới từ từ kéo cửa kính xe lên.
Phương Lam Âm thấy trạng thái Thẩm Dật Xuyên  , liền đổi chỗ với    khởi động xe.
Trên đường lái xe, Thẩm Dật Xuyên nghiêng đầu hỏi Phương Lam Âm: “Cô tin lời    ?”
Phương Lam Âm nhớ  tình hình gặp Quý Minh Trần  đây, trả lời: “   thấu Quý Minh Trần, nhưng hình như   đối xử với Ôn phó đội  chút khác biệt, hơn nữa   cũng   ,    lý do gì để lừa chúng  chứ?”
Thẩm Dật Xuyên  kiên quyết lắc đầu: “Không,   tin, Ôn Dao  thể sẽ đau lòng, sẽ buồn bã, nhưng cô   ý chí kiên định, cô  và đám  Đông Châu thế bất lưỡng lập, cô  tuyệt đối sẽ  cùng Quý Minh Trần cấu kết, cô  nhất định là    ép buộc…”
“Quý Minh Trần  lẽ  cứu cô , nhưng cô  lâu như    về căn cứ Bắc Châu, nhất định là Quý Minh Trần giam lỏng cô …”
Nói đến đây, Thẩm Dật Xuyên đỏ hoe mắt  một tiếng: “Quý Minh Trần  gây  bao nhiêu tội ác, g.i.ế.c vô  ,   thể là   chứ? Hắn  đang giả vờ  bụng cái gì…”
Các đội viên phía   bao giờ thấy Thẩm Dật Xuyên như , nhất thời  ai dám lên tiếng, Phương Lam Âm  lái xe,   khỏi liếc  Thẩm Dật Xuyên với ánh mắt thương hại, giọng điệu cung kính: “Đội trưởng Thẩm, nếu lời Quý Minh Trần  hôm nay là thật,    chính là ân nhân cứu mạng của Ôn phó đội…”
Thẩm Dật Xuyên chậm rãi  Phương Lam Âm, thấy cô  nước mắt lưng tròng, nhíu mày : “Lúc  cả xe chúng  đều  sống sót, Ôn phó đội chắc chắn cũng , trong thời buổi , còn  ân tình nào lớn hơn ân cứu mạng chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-52-anh-co-tu-cach-gi-ma-tim-toi-doi-nguoi.html.]
Lời   dứt, ánh sáng  kịp sáng lên trong đôi mắt đen láy của Thẩm Dật Xuyên bỗng chốc hóa thành tro tàn, nhưng   vẫn  tin.
Sao   thể so sánh  chứ?
Tình đồng đội bảy năm, tình đồng nghiệp, còn … tình yêu  từng   giữa bọn họ…
“…”
…
Mây đen giăng kín bầu trời, mưa lạnh thê lương, vô  hạt mưa nhỏ li ti tưới lên thế giới lạnh lẽo xen lẫn màu xám đen và đỏ m.á.u , b.ắ.n  những gợn sóng lăn tăn  mặt đất gồ ghề lồi lõm.
Vô   chen chúc trong siêu thị, trung tâm thương mại, hiệu thuốc tiện lợi cướp sạch những món hàng ít ỏi còn sót …
“Mẹ kiếp! Đây là đồ ông đây cướp  !”
“Cút ! Mày mà   ông đây g.i.ế.c mày…”
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
“Xin , cho  xin chút đồ ăn , con   đói bụng ròng rã hai ngày , nó sắp c.h.ế.t đói …”
Tiếng bước chân lội bì bõm trong vũng nước, tiếng  tuyệt vọng của  già phụ nữ trẻ em, tiếng chửi rủa tranh giành của đàn ông, đủ loại âm thanh hỗn tạp  dứt bên tai.
Ôn Dao mặc váy ngủ màu trắng, vẻ mặt ngơ ngác  trong thế giới hỗn loạn đột nhiên xuất hiện , những  cướp đồ ăn từ siêu thị lao  xông thẳng qua  thể gần như trong suốt của cô…
Thế giới là thật, còn cô chỉ là một bóng ma? Lại là mơ ?
Ôn Dao   tại    đột nhiên xuất hiện ở đây, chẳng  cô  tiêm thuốc thức tỉnh dị năng hệ Thuỷ, đang   giường sốt cao đau đầu đến c.h.ế.t  sống  ? Hồn lìa khỏi xác ?
 cô cũng  suy nghĩ nhiều, bởi vì cô  nhanh  chú ý đến tiệm bánh mì  đóng cửa đối diện đường, tấm biển đỏ cũ kỹ bên  cô  quen thuộc.
Đó là một tiệm bánh mì mà cô thường xuyên lui tới  khi tận thế ập đến, nó  ngay cửa khu nhà cô, từ mẫu giáo đến cấp hai, cô gần như ngày nào cũng đến đó, chủ tiệm là một  phụ nữ trung niên mập mạp hiền lành, họ Trương, mỗi   thấy cô đều nhiệt tình chào hỏi:
“Dao Dao, hôm nay dậy sớm  ?”
“Dao Dao, hôm nay bố  đưa con  học ?”
“Dao Dao , váy mới hôm nay của con  quá…”
Ôn Dao  tấm biển hiệu và cửa cuốn quen thuộc,  khỏi  tới, những ký ức gần như  lãng quên chôn vùi  đáy lòng cũng dần dần  hé mở.
Đây là tiệm bánh mì nhà họ Trương, là tiệm của dì Trương,  nên nơi  là thành phố Thanh Chu, là thành phố nhỏ mà cô  sống mười lăm năm  khi tận thế ập đến.
Còn thời gian trong khung cảnh  đúng là bảy năm , xem  cách ngày đại dịch zombie bùng phát  bao nhiêu ngày…