Thẩm Dật Xuyên  vẻ mặt khác lạ, bèn  với cô bé: “Chúng    thời gian tìm , nhưng tối nay cô tìm một chỗ an  cho chúng  nghỉ ngơi một đêm, chúng   thể đưa cô .”
Thanh niên đầu nhuộm tóc bạch kim lúc  cũng  tới  phụ họa: “  đúng  em gái, thành phố Thanh Chu  thất thủ , làn sóng zombie từ thành phố bên cạnh ập đến đây nhiều nhất là hai ngày nữa, em ở  đây là chờ c.h.ế.t thôi, em  theo chúng  .”
“Chúng  nhận  tin tức, thành phố Lâm Hạc ở phía bắc  xây dựng một căn cứ khu an  , ngày mai chúng  sẽ khởi hành…”
Tuy thanh niên  lời  ý , nhưng ánh mắt    cô bé rõ ràng là bất chính.
Cô bé vô thức lùi sang một bên, ánh mắt cảnh giác.
Thẩm Dật Xuyên thấy cô bé nước mắt lưng tròng, ánh mắt do dự, cũng  ép buộc, chỉ dập tắt tàn thuốc  bức tường xi măng bên cạnh,   với  : “Đi thôi.”
Trời  tối hẳn, ngoài đèn pin trong tay bọn họ và đèn pha xe máy , xung quanh  còn chút ánh sáng nào nữa.
Không ai  zombie đáng sợ sẽ xông  từ ,  ai  chỗ nào  kẻ  ẩn nấp, khu chợ đêm tưởng chừng yên tĩnh  tiềm ẩn đầy nguy hiểm…
Thế là cô bé đỏ hoe mắt, cố nén nước mắt, chạy tới,  nữa kéo tay áo  thanh niên, nghẹn ngào : “…  theo .”
Cô bé mặc đồng phục xanh trắng  theo nhóm thanh niên cao to trong màn đêm, càng  càng xa, cho đến khi biến mất.
Còn Ôn Dao  tại chỗ chứng kiến tất cả, bỗng nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, ngay  đó khu chợ đêm  mắt vỡ vụn sụp đổ, cô phát hiện  đang   một con đường cao tốc, bên cạnh đường cao tốc là một trạm xăng.
Ôn Dao bèn bước  căn nhà trạm xăng sáng đèn.
Cô bé vẫn là cô bé đó, chỉ là gầy   ít, lúc  cô bé đang mặc một chiếc áo khoác bông dày   , ôm đầu gối  bên đống lửa.
Hoàn   để ý đến  đang lặng lẽ tiếp cận phía , tên thanh niên đầu uốn xoăn tên là Lưu Phi Đức,    sớm  giở trò với cô gái, nhưng do Thẩm Dật Xuyên luôn ở bên cạnh nên    tìm thấy cơ hội.
Lúc , Thẩm Dật Xuyên tình cờ  ngoài  việc, Lưu Phi Đức và cô gái ở  trạm xăng trông xe và đồ ăn của họ.
Lưu Phi Đức chớp lấy cơ hội, liền túm lấy tay cô gái, quật ngã cô xuống đất, bịt miệng cô , mắt đỏ ngầu, bắt đầu lột quần áo của cô, hung dữ : "Ngoan ngoãn một chút, đừng  la hét,  thấy ?!"
"Ưm—" Cô gái liều mạng vùng vẫy, tay  với lấy cây đuốc  ấn chặt xuống đất xi măng, cọ xát thành một vệt máu, chiếc áo khoác bông dày cũng  xé toạc .
Đang lúc chiếc quần sắp  lột xuống,  mắt cô gái bỗng tối sầm , ngay  đó, Lưu Phi Đức    xách lên  ném mạnh xuống đất.
Thẩm Dật Xuyên lạnh lùng, tiện tay ném điếu thuốc trong tay, xách   đất lên, giáng một cú đá mạnh  bụng  , khiến   đau đớn lăn lộn  đất chửi rủa: "Mẹ kiếp! Thẩm Dật Xuyên mày  điên ! Tao chọc gì đến mày!!!"
Thẩm Dật Xuyên liếc  cô gái bên , hốc mắt đỏ hoe, vẫn   hồn, dường như  hả giận,  giáng thêm một cú đá   : "Tao mới   mấy phút, mày  giở trò với   , thật sự  kiềm chế  thì cắt bỏ nó ."
Lửa trại cháy bập bùng, mấy   ngoài tìm kiếm vật tư  lượt trở về,    thấy cảnh tượng , đều  khỏi thở dài,   kéo Lưu Phi Đức đang  đánh bầm dập, nhỏ giọng :
"Anh Đức,   xem  đây chẳng  tự chuốc lấy đòn ? Người  là  mà  Xuyên để ý,   chơi trò   lưng..."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Lưu Phi Đức  bên đống lửa, đau đến nhe răng trợn mắt, dùng gậy chọc mạnh  đống lửa, chửi rủa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-54-toi-tham-dat-xuyen-khong-them-lam-ban-voi-loai-rac-ruoi-nay.html.]
"Anh  để ý thì    động  ! Ồ, chỉ nhặt một em gái về  bình hoa để ngắm thôi ? Chính    dám động , còn  cho chúng  động ,    đời   gì   như  ..."
Thẩm Dật Xuyên ngước mắt lên, ánh lửa soi sáng đôi mắt đen láy của , giọng  trầm trầm, vẫn còn ẩn chứa cơn giận  nguôi: "Mày tưởng ai cũng giống như mày, là đồ súc sinh."
" đúng đúng, tao là súc sinh, mày là thánh nhân..." Lưu Phi Đức     khẩy, như thể thấy nực , khoa trương biểu cảm : "Đều là tận thế  đại ca, mày còn ở đây  trò nhân nghĩa lễ trí tín nữa, cưỡng h.i.ế.p thì  , thời buổi  g.i.ế.c  cũng  phạm pháp..."
Lời    dứt, Thẩm Dật Xuyên đột nhiên  dậy, hai bước vòng   lưng Lưu Phi Đức, túm lấy  ,  kéo    mở cửa, ném mạnh xuống đất lạnh lẽo: "Cút!"
Lưu Phi Đức đau đến mức mặt mày méo mó,   liếc  xung quanh trời  tối, đầy vẻ  dám tin: "Mày chỉ vì một con đàn bà , mày bảo  em tao cút?"
"Bao nhiêu năm  em , hả?" Tên thanh niên  ném xuống đất  khỏi đỏ hoe mắt.
Có  thấy tình hình  , bắt đầu khuyên can Thẩm Dật Xuyên: "Anh Xuyên, thôi ,  Đức cũng chỉ là nhất thời nông nổi..."
Có  đỡ Lưu Phi Đức dậy: " ,  Xuyên, thôi ,   chúng  sẽ trông chừng  , đảm bảo  động  Dao ,  ?"
Cô gái  bên đống lửa trong nhà ngẩng đầu lên, cô  thấy Thẩm Dật Xuyên lạnh lùng, kiên quyết : "Bảo   cút! Những  các   suy nghĩ giống  , cảm thấy tận thế   thể  bất cứ điều gì  , hoặc  công nhận , cũng  thể cút hết !"
", Thẩm Dật Xuyên,  thèm  bạn với loại rác rưởi ."
Buổi chiều hôm đó, tuyết rơi lất phất, Lưu Phi Đức  đuổi khỏi đội vì chuyện , những  khác im lặng suốt cả buổi tối.
Ngày hôm , Lưu Phi Đức do vết thương quá nặng, chân cẳng bất tiện,  zombie rải rác bên ngoài cắn, cũng biến thành một con zombie què quặt lắc lư  trạm xăng...
Thẩm Dật Xuyên mặt  cảm xúc ,  đó nắm lấy tay cô gái, đưa con d.a.o trong tay cho cô: "Đi g.i.ế.c nó."
Cô gái  g.i.ế.c bao nhiêu zombie, vốn còn  sợ hãi, nhưng    đàn ông : "Không   bắt nạt, thì hãy vượt qua khó khăn và sợ hãi, tự  trở nên mạnh mẽ."
Cô gái bèn cầm lấy con d.a.o trong tay  , c.h.é.m thẳng  con zombie đang lê bước, m.á.u đen đỏ hôi thối b.ắ.n tung tóe lên mặt cô, cô ngẩng đầu, nhận  ánh mắt tán thưởng của  đàn ông.
Kể từ ngày đó, cho đến nhiều năm  , cô đều sống vì ánh mắt đó.
Trong thời loạn lạc ,    kéo cô một phen, nên    trở thành  hùng trong lòng cô, sức mạnh và quyền lực mà   sở hữu cũng  trở thành tín ngưỡng của cô.