Quý Minh Trần vốn định   quần áo,  lúc  đến cuối giường, quả cầu nước    khéo đập trúng cổ , bọt nước b.ắ.n   ướt cằm và yết hầu của  đàn ông, phần nước còn  thì theo đó nhỏ giọt xuống.
Cảm nhận  sự mát lạnh ,  đưa ngón tay lên sờ,  khi  thấy ánh sáng lấp lánh của nước  đầu ngón tay,  chậm rãi nghiêng đầu  về phía thủ phạm  giường: "... Sao ? Còn cảm thấy   đủ ướt ?"
"..."
Ôn Dao    ngờ  ném trúng  , vội vàng rụt tay , ánh mắt áy náy: "Xin... xin ,   cố ý."
Quý Minh Trần như  điều suy nghĩ, liền  trở , đưa cho Ôn Dao một gói khăn giấy: "Em , lau sạch ."
Chuyện  là do  , Ôn Dao lúc  cũng  tiện từ chối, vội vàng trượt xuống mép giường  ngay ngắn, ngoan ngoãn rút  mấy tờ giấy: "Lau chỗ nào?"
Quý Minh Trần cúi  về phía cô, giọng  trầm ấm và trong trẻo: "Chỗ nào ướt thì lau chỗ đó..."
"..."
Đầu tai Ôn Dao  tê dại, luôn cảm thấy bầu  khí    gì đó  đúng, cô cầm khăn giấy  tiên lau cằm của  đàn ông,  đó ánh mắt rơi  yết hầu của .
Làn da cổ  trắng nõn, đường cong yết hầu nhô lên  mỹ xinh , điểm xuyết  đó là vài giọt nước, như thể mang theo vẻ quyến rũ, cứ  như  cũng  hiểu    chút mê hoặc...
Ôn Dao do dự hai , đưa tay lau qua,  ngờ đầu ngón tay cô  chạm nhẹ, chỗ nhô lên  liền trượt lên xuống, giống như đang đùa giỡn với cô, nhẹ nhàng lăn qua đầu ngón tay cô qua lớp khăn giấy mỏng manh.
Giống như một sinh vật sống,  cử động, xúc cảm ấm áp...
Thêm  lúc   cách của hai   gần, mùi hương nhàn nhạt    thoang thoảng phả tới, bao trùm lấy cô.
Ôn Dao bỗng nhiên lòng bàn tay căng thẳng, lông mi run rẩy, ngẩng mắt  .
Quý Minh Trần cũng đang  cô, lông mi   rũ xuống, đôi mắt đào hoa cong lên, ánh mắt long lanh sâu thẳm, phản chiếu hình bóng của cô, dường như chứa đựng vô vàn tình ý mùa xuân...
"..." Người đàn ông  đúng là yêu tinh, cô  nên  !
Ôn Dao cụp mắt xuống, nhanh chóng lau sạch những giọt nước  cổ  một cách lung tung,  đó rụt tay .
Tuy nhiên, Quý Minh Trần   vội rời , bàn tay trắng nõn thon dài đặt lên cúc áo  cổ áo sơ mi, nhẹ nhàng cởi  hai cúc.
Ôn Dao liền  thấy xương quai xanh và một phần nhỏ đường nét cơ n.g.ự.c của  đàn ông, ánh mắt như  cái gì đó  bỏng, cô vội vàng dời mắt, giọng  cũng trở nên  tự nhiên: "Anh  gì ..."
Lần  Quý Minh Trần cũng   phiền cô giúp đỡ, đưa tay rút hai tờ khăn giấy từ gói giấy  mặt Ôn Dao,  đó thẳng  tự lau những giọt nước ở đó.
Ôn Dao: "..."
Rõ ràng  cũng   gì cả, đường đường chính chính  ngang qua cuối giường cô,  đột nhiên  cô ném trúng một quả cầu nước, dù  cũng là cô sai, bảo cô giúp lau sạch cũng là chuyện nên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-57-cho-nao-uot-thi-lau-cho-do.html.]
Mọi thứ đều  hợp tình hợp lý, nhưng tại , trong đầu cô   những thứ  nên nghĩ?
Quý Minh Trần chậm rãi lau những giọt nước  ,    trách móc: "May mà em là dị năng giả cấp thấp, quả cầu nước   sát thương gì, nếu cấp bậc cao hơn một chút, đây chẳng  là... mưu sát chồng ?"
Nghe thấy chữ "chồng" đầy ẩn ý , Ôn Dao vốn    trong lòng  càng đỏ mặt: "Quý Minh Trần..."
"Hửm?"
Ôn Dao khẽ cau mày, nghiêm túc : "Anh  thể đừng lúc nào cũng như   ?"
Quý Minh Trần lau xong cũng lười cài cúc áo, cứ thế lười biếng dựa  cửa sổ,  nhẹ nhàng vo tròn khăn giấy ném  thùng rác bên cạnh, lúc ngẩng đầu lên thì giọng  kéo dài: "  ?"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"..."
Ôn Dao thật   Quý Minh Trần   cố ý trêu chọc cô, bọn họ quen  cũng   ngày một ngày hai,  vốn là   tính cách và giọng điệu như , bất kể là nam nữ già trẻ, thậm chí là chim bồ câu  sân thượng của lâu đài,  đang hấp hối giãy giụa,  đều  thể trêu chọc đến bay lên...
Thêm  đó   một khuôn mặt  như yêu tinh, cử chỉ điệu bộ đều khiến   suy nghĩ miên man, khiến   hiểu lầm  thích , thật  là chuyện  bình thường.
Cô nhớ quản gia Chu  từng cảnh cáo những nữ hầu mới đến: "Trong lâu đài , mỗi  phụ nữ tiếp xúc với Minh trưởng quan, từ Vi tiểu thư đến những nữ hầu khác,  đến các nữ chỉ huy đội, đều dễ dàng hiểu lầm    ý với , nhưng  thực tế,    thể nào thích ai ."
"Người , lướt qua muôn hoa, nhưng  dính một chiếc lá nào, trong xương cốt lạnh lùng bạc tình,    dịu dàng dễ gần như vẻ bề ngoài, các cô ở chung với  , nhất định  cẩn thận, đừng để  vẻ bề ngoài của   lừa gạt."
Nghĩ , Ôn Dao thăm dò: "Thật  thì...    ý gì với  đúng ?"
"Hửm?"
"Lúc đầu là do  phận của  nhạy cảm,  vì  che giấu tai mắt của   nên   là bạn đời của ,  đó    nghỉ ngơi thật  ở khu biệt thự cổ, cũng thuận nước đẩy thuyền  như ..."
Ôn Dao lúc  những lời   dám  , cũng   tại    chút căng thẳng và chột : "Nếu    ý ,    thể đừng lúc nào cũng  những lời mập mờ   , cũng  thể giữ một chút  cách thích hợp với ..."
Từ  đến nay, thật  cô chỉ coi  là ân nhân, chứ   bạn đời, nếu vốn   tình cảm nam nữ mà  thường xuyên nảy sinh ham  về mặt sinh lý , cô luôn cảm thấy kỳ quặc, sẽ  cảm giác tội  như đang xúc phạm ân nhân...
"Cho nên, em đang trách  quyến rũ em ?" Quý Minh Trần cúi đầu sửa sang  ống tay áo, lúc ngẩng lên vẫn  dịu dàng: "Là ý  ?"
Ôn Dao thật sự  ngờ   thể  thẳng  như : " cũng  ..."
Quý Minh Trần ngắt lời: "Ôn tiểu thư, đây là  gán tội thì thiếu gì lý do."
"Em  tỉnh dậy  ôm  ,  xong  trở mặt  nhận , còn lấy quả cầu nước ném ,  bảo em giúp  lau sạch, kết quả bây giờ em  trách  quyến rũ em..."
"..." Ôn Dao nhất thời nghẹn lời,  mà nửa ngày cũng  nghĩ  lời nào để phản bác.
Quý Minh Trần cụp mắt xuống, nụ   mặt   vì  cũng nhạt  một chút,  khẽ : "Được ,  giữ  cách."
Nói xong, liền   đầu  rời khỏi phòng bệnh.