Các loại zombie và biến dị thể đặc biệt nguy hiểm sẽ do các chỉ huy cấp cao lên kế hoạch tác chiến,  cần những  mới như bọn họ trực tiếp đối mặt, ngay cả nhiệm vụ  giao cho bọn họ cũng là những nhiệm vụ mà bọn họ  thể  , hơn nữa độ an   cao.
Hiện nay, hầu hết các trại huấn luyện ở các khu vực an  đều  mô hình tương tự như , cấp bậc nào  việc nấy, để đảm bảo tối đa tỷ lệ sống sót của loài …
Ở Bắc Châu, ngoại trừ   doanh trại cấp F, những thứ khác đều gần giống , nhưng cũng  thể chính vì   doanh trại cấp F đông  nên nguồn lực mà tầng lớp thượng lưu nắm giữ mới đặc biệt khan hiếm, nguồn lực vốn  hạn chế,   yếu chia đều thì càng hạn chế hơn.
Ôn Dao    suy nghĩ,  khỏi hiểu  tại  Quý Minh Trần  thể sống xa hoa, trong khi các quan chức cấp cao ở Bắc Châu hầu hết đều sống khổ sở.
Mặc dù cô tôn trọng sự sống, nhưng  thể  thừa nhận rằng sự cường thịnh của Đông Châu là  lý do, trong thời kỳ tận thế khan hiếm tài nguyên, rõ ràng cơ chế sàng lọc của Đông Châu  lợi hơn cho việc bồi dưỡng  mạnh…
Nó  thể  nhân văn, nhưng nó phù hợp hơn với bản chất con .
Dù  thì, ai  vất vả phấn đấu thăng cấp cuối cùng vẫn sống khổ sở như  chứ? Con  luôn cần  một chút hy vọng,  ?
“…”
…
Học viên doanh trại cấp D  chia thành nhiều nhóm, mỗi nhóm từ ba mươi đến năm mươi ,  hai đến ba huấn luyện viên, những huấn luyện viên  là các chỉ huy hoặc thành viên đội  sở trường ở các khía cạnh khác  và giỏi giảng dạy.
Huấn luyện viên dẫn Ôn Dao tham quan sân huấn luyện họ Trần, là một phụ nữ ba mươi tuổi,    đây là nữ đặc công trong quân đội.
Trần Khả Lâm giới thiệu xong các sân huấn luyện,  đồng hồ: “Bây giờ  gần đến giờ ăn trưa , cô  ăn cơm  , thời gian nghỉ trưa bao gồm cả thời gian ăn cơm chỉ  40 phút, ăn cơm xong  dọn dẹp ký túc xá,  chiều nay sẽ bắt đầu huấn luyện thể lực luôn.”
Ôn Dao: “Vâng.”
Đối phương đề nghị cô dọn dẹp ký túc xá  buổi trưa, chắc chắn là buổi chiều sẽ huấn luyện  vất vả,  lẽ là sợ cô  về ký túc xá sẽ mệt mỏi rã rời.
Đồ ăn ở doanh trại cấp D  hơn doanh trại cấp F một chút,  ba bữa, nhưng vẫn  thô, Ôn Dao lúc ăn trưa thậm chí còn thấy khó nuốt…
Nhà ăn của khu biệt thự cổ là cấp độ khách sạn năm ,  Quý Minh Trần nuông chiều bao nhiêu ngày nay, bây giờ cô    trải nghiệm thực tế thế nào là từ xa hoa đến đạm bạc.
Trong nhà ăn cũ kỹ lộn xộn, các học viên ướt đẫm mồ hôi  lượt bước ,  khi kết thúc buổi huấn luyện buổi sáng, tất cả   đều mệt mỏi như  mất hồn, thậm chí còn   sức để  chuyện, hầu hết   đều chỉ lo cúi đầu ăn cơm.
Ôn Dao  ở góc nhai chậm rãi, bỗng nhiên  mặt tối sầm , cô ngẩng đầu lên,  thấy một bóng  quen thuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-63-no-an-tinh-khong-the-khong-tra.html.]
Thu Chí vẫn là mái tóc vàng hoe đó, cúi gằm mặt, mặc bộ đồ huấn luyện màu xám, mồ hôi nhễ nhại, quần áo ướt sũng, cả  mệt mỏi tiều tụy như   tù mười năm.
So với vẻ mặt sầu muộn của  , Ôn Dao  điềm tĩnh và sảng khoái hơn nhiều, cô xắn tay áo lên, đặt đũa xuống  nhỏ: “Thu Chí?”
Thu Chí cũng  hỏi cô tại   ở đây, ủ rũ than thở: “Em còn tưởng doanh trại cấp D là trại huấn luyện chính quy thì  lắm, kết quả  nó còn khổ hơn doanh trại cấp F, sáng năm giờ dậy, tối mười hai giờ ngủ, cơ bản   thời gian nghỉ ngơi,  gì cũng  gò bó, ngày nào cũng luyện tập đến c.h.ế.t  sống , mấy ngày nay em sống đúng là  bằng chó bằng lợn…”
Ôn Dao cúi đầu,  khẽ một cách sắc bén: “Đó là vì lúc ở doanh trại cấp F  , chỉ dựa  một  ,  còn  giành  cơm ăn.”
Doanh trại cấp D ít nhất cũng  sự đảm bảo an , đồ ăn cũng  phân chia đồng đều cho  , dù  vất vả đến  cũng  đến mức    g.i.ế.c c.h.ế.t hoặc c.h.ế.t đói.
Thu Chí: “…” Vậy mà   nên lời.
Cậu  lấy mũ  quạt gió, lập tức xìu xuống: “Em chỉ   thôi, đơn giản là than thở một chút,   ý gì khác, cuộc sống của em bây giờ đúng là  hơn cái kiếp ruồi nhặng gì đó   nhiều , tuy vất vả nhưng ít nhất em  thể sống một cách đường hoàng, ít nhất cũng giống một con .”
Nói xong,   dường như nhớ  điều gì đó, lấy từ trong n.g.ự.c  hai đồng tiền vàng sáng bóng đặt lên bàn: “Cho chị , nợ ân tình  thể  trả, còn tám đồng nữa em sẽ trả dần .”
Ôn Dao sững , ngẩng đầu   ,  trai trẻ bỗng nhiên cảm thấy chột , giải thích: “Không  em ăn trộm, cũng   em cướp , là em tự  kiếm !”
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
“Em  chị  cần, nhưng em cũng   nợ  khác,   chị  gì cần, em nhất định sẽ xông pha khói lửa,  ngại nguy nan!”
Ôn Dao mặt  cảm xúc : “Vậy ? Vậy lúc  thấy làn sóng zombie,    chạy nhanh hơn ai hết?”
Thu Chí nghẹn lời, nhanh chóng giải thích: “Không  em! Thật sự   em, lúc đó em còn   kéo chị mà, là hai  họ chạy …”
Ôn Dao   gì, đôi khi nghĩ , thực  điều  cũng   gì sai.
Bản chất con  vốn ích kỷ, ngay cả Thẩm Dật Xuyên,   đồng cam cộng khổ với cô bảy năm, những  đồng đội  cùng  chiến đấu nhiều năm cũng  thể bỏ rơi cô để cầu , những  bình thường đáng thương như những   thì  gì đáng trách chứ?
Ôn Dao  cần tiền, nhưng cũng   tổn thương lòng tự trọng của  khác, cô bèn cầm hai đồng tiền vàng lên  với Thu Chí: “Được ,  nhận.”
Thời tiết quang đãng  một ngày thì  mây đen kéo đến, mưa to liên miên, thành phố Cảng Kiều đón một lượng lớn  tị nạn, đồng thời làn sóng zombie bên ngoài thành phố cũng chất đống như núi.
Thành phố Cảng Kiều là thành phố ven biển, phía đông  quái vật biển tấn công, phía tây  làn sóng zombie chen chúc, các bến cảng và các tuyến phòng thủ mấy ngày nay đặc biệt cảnh giác.
Trong phút chốc, tất cả các chỉ huy của khu biệt thự cổ đều  điều động, ngoại trừ những  nhàn rỗi   sức chiến đấu, chỉ còn  Quý Minh Trần và Lâm Trạch Nhân là rảnh rỗi.
Tất nhiên, Lâm Trạch Nhân cũng   là  nhàn rỗi, với tư cách là tiến sĩ y khoa hàng đầu, ngoài việc cứu ,   còn nghiên cứu một  loại thuốc, nhiều loại thuốc đặc trị hoặc vắc-xin virus cũng do   tham gia nghiên cứu và sản xuất…