"Mẹ kiếp! Trời  thủng lỗ  ? Sao cứ như dội nước thế ..."
"Mưa to thế , đốt lửa kiểu gì! Có thể đốt cháy mới là lạ! Đổ dầu cũng vô dụng!"
Có   đầu  từ mép tường thành, vô tình  thấy bóng dáng áo trắng đột ngột xuất hiện, mắt sáng lên: "Tuyệt quá! Minh trưởng quan đến !"
"Anh   thể điều khiển lửa, nếu  thể thiêu rụi đống xác c.h.ế.t , thì chẳng còn gì đáng ngại nữa!"
Dưới sự mong đợi của họ,  đàn ông áo trắng bước đến mép tường thành,    hiếm khi  che ô, cả  ướt sũng vì mưa, những giọt nước lăn dài  khóe mắt, lông mày, chảy qua cằm, yết hầu,  rơi  cổ áo, khiến khuôn mặt vốn thanh tú, lạnh lùng của  thêm phần quyến rũ.
Quý Minh Trần  để ý những ánh mắt  về phía , uốn  xuống một cách nhàn nhã, một tay cầm khẩu s.ú.n.g lục màu đen, tay  ấn xuống nền gạch đá xanh.
Ngay  đó, lửa bùng lên từ mặt đất, ngọn lửa màu vàng rực rỡ lan rộng  đống zombie chất thành dốc, xa đến hàng trăm mét  chân tường thành, ngọn lửa ngút trời, thiêu đốt dữ dội trong màn mưa tầm tã, ngay lập tức soi sáng đôi mắt của tất cả các chiến binh.
Mùi khét lẹt lan tỏa trong  khí ẩm ướt, xen lẫn với mùi m.á.u tanh nồng nặc, còn những con zombie vẫn đang di chuyển trong biển lửa thì phát  tiếng gào thét thảm thiết, cùng với tiếng "xèo xèo" của dầu cháy vang lên.
Một đám cháy lớn trong mưa, chẳng mấy chốc  thiêu rụi đống zombie và xác chết.
...
Là trại huấn luyện dành cho lính mới, để đảm bảo an  cho họ, doanh trại cấp D  tham gia huấn luyện thực chiến bên ngoài trong giai đoạn đầu.
Về cơ bản là huấn luyện thể lực khép kín, chẳng hạn như huấn luyện sức bền, huấn luyện sức mạnh, v.v., những thứ  đối với Ôn Dao   là cơ bản, thậm chí cô còn phát hiện  khi dị năng thức tỉnh, thể chất của cô còn mạnh hơn  gấp bội.
Chạy bộ 30 km,  khác đều thở hổn hển như chó,  khi chạy xong thì ngã gục như xác chết, cô  vẫn  thể như   việc gì.
Huấn luyện độ chính xác khi dùng vũ khí lạnh c.h.é.m  gốc cây,  khác mất bao nhiêu công sức cũng  c.h.é.m  một miếng, cuối cùng  mệt lử nhưng chỗ c.h.é.m vẫn nham nhở như  chó gặm, còn cô thì c.h.é.m từng miếng rõ ràng như cắt củ cải.
Huấn luyện nhanh nhẹn né roi da,  khác  huấn luyện viên đánh đến   vết đỏ, chỉ  cô là né tránh dễ dàng trong đám roi loạn xạ,  hề hấn gì.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi,  khiến tất cả   trong doanh trại cấp D   cô bằng con mắt khác.
Sức mạnh, tốc độ, sức bền, dẻo dai, độ chính xác... cô đều là  giỏi nhất.
Hôm nay trời mưa  to, Ôn Dao là  đầu tiên  thành bài tập chạy 30 km, cô trốn  mái hiên bên cạnh sân tập, vắt nước  tay áo.
Còn những  khác  đạt mục tiêu, hiện vẫn đang chạy lưa thưa  đường chạy bằng nhựa màu đỏ  bong tróc, mặt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại, nước mưa b.ắ.n tung tóe, thở hổn hển, kiệt sức...
Nhóm  chạy cuối cùng thậm chí còn chậm như sên,   còn lăn  ngất xỉu.
Dưới cơn mưa tầm tã,   hét lên với Trần Khả Lâm: "Báo cáo huấn luyện viên Trần,   ngất xỉu !"
"Kéo xuống,  c.h.ế.t thì chiều tiếp tục chạy!"
"Rõ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-65-huan-luyen-trong-doanh-trai-cap-d.html.]
Trần Khả Lâm cũng   mưa giám sát họ, thấy  đàn ông béo chạy cuối cùng gần như sắp dừng , cô bước tới, quất một roi, quát: "Đồ bỏ ! Zombie đến mà  cũng dám chạy chậm như  !?"
Người đàn ông béo  đánh "á" lên một tiếng, vội vàng tăng tốc.
Trần Khả Lâm thu roi ,  cô gái đang lặng lẽ   ghế dài  mái hiên.
Cô gái đó  làn da trắng nõn xinh , dáng  mảnh mai, tóc đuôi ngựa buộc cao  gáy, mặc bộ đồ huấn luyện màu xám đồng phục rộng thùng thình, trông như đứa trẻ con lén mặc đồ  lớn .
Xinh , đáng yêu như ,  chuyện  dịu dàng nhỏ nhẹ,  thế nào cũng là một cô gái yếu đuối,  ngờ  là một nhân vật lợi hại.
Trần Khả Lâm bèn bước tới, đưa cho cô một chai nước khoáng: "Nói chứ, mấy   chọn  thợ săn, chắc là   chịu sự quản lý của bốn châu đúng ? Sao giờ   đến trại huấn luyện khu 14 Đông Châu..."
Thân thủ của Ôn Dao  hề tầm thường, để  để lộ  phận chỉ huy Bắc Châu  đây của , cô  với bên ngoài rằng  từng là thợ săn.
Thợ săn  thuộc bất kỳ tổ chức nào, vì thiếu thốn tài nguyên vũ khí nóng, nên chủ yếu sử dụng vũ khí lạnh, họ thường xuyên săn b.ắ.n ở khu vực nguy hiểm, thậm chí   nơi trú ẩn, thực lực  hề thua kém thành viên đội, mà  đây cô quen dùng đao, nên  hợp lý.
Ôn Dao nhận lấy chai nước khoáng, lịch sự cảm ơn: "Trước đây   đồng đội, nhưng họ đều  chết, chỉ còn   sống sót lưu lạc đến đây."
"Bây giờ thế giới , đơn độc một  cũng  sống  lâu ."
Bên  Trần Khả Lâm và Ôn Dao đang trò chuyện, bên  một cô gái  vẻ ngoài thanh tú, dáng  yếu ớt ôm bụng chạy chậm rãi đến.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Trần Khả Lâm liếc  sang đó, sắc mặt lập tức lạnh xuống, cau mày quát: "Cô đến đây  gì? Cô chạy xong  ?"
Kim Y Văn  Ôn Dao đang  uống nước bên , nước mắt lưng tròng  với Trần Khả Lâm: "Báo cáo huấn luyện viên Trần,   đau bụng,   thể nghỉ ngơi một chút ..."
Ôn Dao   cũng  sang, Kim Y Văn vội vàng  cô, cầu xin: " thật sự  khó chịu..."
Lời còn  dứt, Trần Khả Lâm  cầm roi  dậy, quất mạnh  lưng cô gái gầy yếu: "Cút!"
"Đau bụng thì cô   với zombie, cô xem zombie  tha cho cô vì cô đau bụng !"
Kim Y Văn  roi đánh đến mức hét lên,  sự uy h.i.ế.p của Trần Khả Lâm, cô  chỉ  thể bất đắc dĩ   đường chạy,    chạy.
Trần Khả Lâm  ,  lẩm bẩm  chửi rủa: "Cô     đầu tiên ,  nào tập chạy cũng đau bụng,  gì  chuyện trùng hợp như !"
" ghét nhất là loại  giả vờ yếu đuối, giả vờ đáng thương để trốn tránh luyện tập, bây giờ là thời đại nào  mà   ? Còn tưởng đang học thể dục cấp ba đấy ..."
Ôn Dao rời mắt khỏi bóng lưng của Kim Y Văn,  lặng lẽ uống một ngụm nước,   gì.
Trần Khả Lâm  xuống  với cô: "Thực lực của cô,  cần  ở  doanh trại cấp D, cô đến đúng lúc đấy, bài kiểm tra thăng hạng từ D lên C  hai ngày nữa, cô trực tiếp tham gia ."
Ôn Dao  Trần Khả Lâm với vẻ từng trải, cảm thấy khá vui.
Cô vốn còn đang phiền não vì doanh trại cấp D  thể  ngoài g.i.ế.c zombie,  ngờ, cô  cần ở  mấy ngày   thể đến doanh trại cấp C, doanh trại cấp C trở lên  còn là kiểu huấn luyện khép kín như doanh trại cấp D nữa, họ  nhiệm vụ,  phần thưởng, tần suất  ngoài thành tăng lên  nhiều...
Cô gật đầu với Trần Khả Lâm, mỉm  cảm ơn: "Ừm,   ."